Hai ngày sau, Mạc Hi mang tạ lễ đến.
Mở cửa là cô gái váy lục kia, vừa thấy Mạc Hi liền vui vẻ mời nàng vào.
Tòa nhà lớn năm gian, nhưng vì bày trí thanh u, nên không lộ vẻ hiên ngang. Trong vườn hoa cỏ tươi tốt, nước chảy róc rách. Giữa hành lang gấp khúc là một vườn cây cảnh nhỏ. Guồng nước cao khoảng nửa người đưa thác nước nhỏ trên núi giả dẫn về phía ống trúc, đợi nước đầy sẽ đảo hướng, cứ thế tiến dần lên, tưới khắp cả vườn. Thấy Mạc Hi nhìn đầy hứng thú, cô gái váy lục cũng không thúc giục, giới thiệu cách bố trí vườn cho nàng biết.
Quả là bút tích của Đường Hoan.
Cuối cùng cũng đến nơi rộng nhất vườn, là một rừng lá phong lớn, nhuộm đỏ cả chân trời.
Đường Hoan tựa hồ đã sớm dặn dò, cô gái váy lục trực tiếp đưa Mạc Hi đến thư phòng.
Mạc Hi đưa lễ vật lên, là một gốc hoa lan để trong chậu tử sa, nở từ cuống lên, hoa màu xanh nhạt, chính là tuyệt phẩm trong các loại lan.
Cô gái váy lúc hai mắt sáng ngời, nói: "Cô nương sao lại biết tục danh của tôi."
"Chỉ cảm thấy chậu Lục Vân này xứng với cô, không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy." Phong tổ tra không được chút tin tức nào về muội muội của Đường tứ, lại dò xét được nha đầu bên người hắn tên Lục Vân, quả thật là cô ấy.
"Tôi chỉ là một nha đầu, làm sao xứng với hoàng hậu của các loài lan. Cô nương khen sai rồi." Lời tuy như thế, nhưng giọng điệu không hề tự ti,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thich-khach-vo-danh/122081/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.