==>==
+++
“Hức!”
Khóc, sao phải khóc chứ?
Mắc mớ gì phải khóc?
Nực cười! Người ta đâu thèm để ý đến mày. Cũng chẳng muốn nghe mày giải thích. Mày khóc vì cái gì chứ?!
Tôi lấy tay quẹt nhanh nước mắt, cố gắng không để rơi thêm một giọt nào nữa. Nhưng lau thế nào cũng không hết, càng lau nước mắt càng chảy nhiều hơn. Tôi cắn chặt môi cố không để nấc lên. Bao nhiêu lời muốn nói, bao nhiêu lời giải thích, bao nhiêu uất ức nghẹn ứ lại trong cổ, đau buốt! Tôi chỉ sợ nếu như khóc lên thành tiếng, tôi sẽ không tự chủ được nói ra mất.
Nước mắt, mặn chát!
Ừ, mặn như chính lòng tôi bây giờ vậy!
Có lẽ tôi quá ảo tưởng rồi chăng? Hắn không phải là gì của tôi cả, vậy thì hy vọng điều gì chứ? Hy vọng hắn tin mình mặc dù sự việc xảy ra rõ ràng đến thế? Hy vọng hắn chạy đến bên tôi lúc này khi đáng nhẽ hắn đang bên cạnh lo lắng cho Uyển Nhi. Hay chỉ đơn giản là hy vọng hắn nói một câu “Tui tin bà!”. Tôi tự cười chính mình. Dương Tố Tâm à, mày quá ngu ngốc rồi! Tất cả chỉ là mày hy vọng, là mong muốn của riêng mày thôi chứ thật ra hắn chẳng có lý do gì để làm thế cả.
Bởi vì, mày với hắn không quan hệ!
Ừ thì, không quan hệ!
Nhưng sao, tim lại nhói?!
Nhưng sao, mày vẫn hy vọng?! Hy vọng hắn…
– Dương Tố Tâm!
Ơ, cái giọng này! Chân tôi đứng sựng lại, tim bất ngờ đập “thịch” một cái!
Đúng là hắn!
Không phải bây giờ hắn đang ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thich-ong-roi-lam-sao-day/2007210/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.