Hắn sững sờ nhìn biểu hiện của nàng rồi khom sát vùi mặt vào vai và cổ nàng. Tim nàng khẽ run nghe hơi thở của hắn sát trên da mình…
- Mùi hoa phi yến… nàng đã ở đó đúng không?
Giọng Đạt Kha có chút giận dữ nhưng nàng không hề e sợ thẳng thắng đáp lại.
- Ta không nghe lén. Tại vì hai người đến chổ ta ngủ mà nói chuyện thôi!
Vẻ mặt Đạt Kha có chút se lại hơi giận rồi buông nàng ra. Người nàng lạnh run, đứng có chút không vững dù chỉ là hành động nhẹ của hắn. Chuyện của hắn bị nàng nhìn thấy như vậy, nếu nàng chính là Đạt Kha cũng sẽ giận như thế. Huống chi hắn càng không xem trọng nàng.
Nghĩ vậy, nàng tự cam chịu một chút thống khổ trong lòng, tay cầm lại áo choàng lông và bước đến cửa. Đạt Kha quay nhìn thấy vậy liền lên tiếng…
- Nàng còn muốn đi đâu?
- Qua chổ tiểu Lộ. Dù sao huynh cũng không muốn nhìn thấy mặt ta thêm đúng không?
Sở Doanh nói thẳng thừng không e dè sợ hắn. Đạt Kha nghe xong càng tỏ ra nóng giận, bước đến nói với nàng.
- Sao lại không chứ? Nàng thấy và biết thì ta sẽ sợ hay sao? Ta cũng là con người, tình cảm riêng tư của ta che giấu có bị nàng biết hết cũng không có gì phải ái ngại cả!
Năm xưa hắn cùng Y Nhi nhiều người trong tộc đã biết nhưng sau này thời gian tranh đoạt vương vị, hắn không còn bên nàng ta nữa. Giờ Đạt Kha là đại vương, Y Nhi lại thành chính phi của nhị vương gia thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thich-sat-phu-quan/489558/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.