Ngày đó, hắn nhìn bóng dáng cô đi xa, tư thái quyết tuyệt rời bỏ như vậy, hắn thật lâu cũng không thể nhúc nhích, dường như đã trở thành một người tuyết vùi trong đống tuyết trắng.
Cô nói, cô sống tốt lắm.
Cô nói, xin ông đừng đến phá hoại hạnh phúc của tôi, chú Lý.
Giống như có thứ gì đó trong lòng dần dần bị xói mòn, máu toàn thân đều bị tắc nghẽn.
Chợt nhớ tới thật lâu trước kia, bàn tay nhỏ bé của cô nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên miệng hắn, sau đó đặt trên ngực hắn hỏi, có đau không? Khi đó, hắn nhìn thấy trong đôi mắt kia, tràn ngập ánh mặt trời ấm áp. Nay mới phát hiện, hắn trước giờ vẫn luôn nhớ nhung, vẫn luôn cần đến sự ấm áp đó.
Phía đối diện có hai cô gái chạy tới, tiếng nói lanh lảnh đùa giỡn.
Mơ hồ nghe thấy cái tên quen huộc, hắn buộc bản thân bước đến trước mặt họ.
"Có thể cho tôi xem một chút thứ đang cầm trên tay không?" hắn thản nhiên hỏi.
Một cô gái trong đó nhìn người đàn ông quần áo sang trọng khuôn mặt anh tuấn trước mặt, lúc chống lại ánh mắt hắn hai má liền đỏ lên, cầm hộp đĩa CD trong tay đưa cho hắn: "Đây là đĩa ghi hình của buổi hòa nhạc diễn ra không lâu trước đây, rất hiếm có nha, vừa rồi còn được Tô kí lên đó nữa, đáng tiếc là không gặp ...."
"Bao nhiêu tiền?" Lý Kiều nhìn cô gái mở miệng.
"Cái gì?" cô gái có chút ngạc nhiên.
"Cái này bán cho tôi bao nhiêu tiền?"
Cô gái hiểu được ý tứ của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thich/1299394/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.