Vừa mới an tọa, còn chưa kịp cất lời, bỗng thấy chủ nhân chốn này đã có chút phong thái chủ nhà, tỏ lòng chiêu đãi. Chỉ thấy nàng nhẹ nhàng vén tay áo, cầm lấy bình trà, tự tay rót một chén trà dâng đến bên tay nàng.
"Đây, uống ly trà nhuận giọng!"
"Tạ ơn cung chủ!" Lôi Tư Nhiên khẽ cúi đầu cảm tạ, chậm rãi nâng chén trà nhấp một ngụm nhỏ, sau đó đặt xuống, cất giọng hỏi: "Nếu cung chủ đã nói vậy, hẳn là nắm chắc phần thắng trong việc chữa mắt cho ta."
"Chỉ là, về thù lao... mong cung chủ nói rõ ràng."
Thiên Phiên ung dung đáp: "Chẳng có gì phức tạp, bổn cung chỉ cần một lời hứa mà thôi."
"Lời hứa?" Lôi Tư Nhiên nghe vậy, bất giác sững người, trên mặt đầy vẻ ngờ vực.
"Đúng vậy, chỉ là một lời hứa!" Thiên Phiên gật đầu, giọng điệu kiên định.
Lôi Tư Nhiên thoáng bàng hoàng, trong lòng trăm mối ngổn ngang:
"Ừm... chỉ là một lời hứa thôi sao? Những thứ ngươi nói, ta biết Thiên Tuyệt Cung dẫu không sánh bằng Vô Cực Sơn Trang về tài vật phong phú, nhưng cũng đâu phải thiếu thốn gì. Vàng bạc châu báu, cổ vật hiếm có, mấy thứ dung tục ấy có lẽ chẳng lọt vào mắt cung chủ."
"Chính lời hứa từ thiên kim của Vô Cực Sơn Trang này mới là thứ vô giá hơn cả."
"Rốt cuộc là...?" Lôi Tư Nhiên im lặng giây lát, chần chừ lên tiếng hỏi. Thiên Phiên lại muốn nàng hứa hẹn điều gì đây? Quả thật là ngoài dự liệu, khiến nàng hoàn toàn không có sự chuẩn bị.
Không hiểu vì sao, trong lòng chợt dâng lên một dự cảm chẳng lành, dường như cuộc giao dịch này không đơn giản như nàng tưởng tượng, e rằng còn khó khăn trắc trở hơn rất nhiều.
"Kỳ thực rất đơn giản. Bổn cung muốn ngươi, và cả Vô Cực Sơn Trang đứng sau lưng ngươi, giúp ta làm một việc."
"Việc gì?"
"Chuyện cụ thể... hiện giờ bổn cung chưa nghĩ ra. Nên mới sớm đòi một lời hứa, chờ đến khi thời cơ chín muồi mới nói cho ngươi biết!"
Nói đến đây, Thiên Phiên liền dừng lại. Lôi tư Nhiên bất giác nghiêng người về phía trước, căng tai chăm chú lắng nghe từng lời nàng ta nói.
Nhưng kết quả thì sao? Câu trả lời của Thiên Phiên chẳng khác gì chưa nói gì cả, trọng điểm hoàn toàn không nhắc tới!
Tâm trạng nàng chợt trở nên rối bời, đắn đo giây lát, bồn chồn mở lời: "Cung chủ muốn một lời hứa, xét về phần ta, ta có thể đáp ứng. Chỉ cần việc trong khả năng, ta nhất định sẽ tận lực hoàn thành."
"Nhưng về Vô Cực Sơn Trang... chắc cung chủ cũng rõ, phụ thân ta là Minh chủ võ lâm, suốt đời bảo vệ chính đạo giang hồ. Người lấy công bằng chính trực làm đầu, quang minh lỗi lạc, một đời cương nghị."
"Nếu chuyện cung chủ muốn không trái với đạo nghĩa võ lâm, không trái luân thường đại nghĩa, phụ thân ta nhất định sẽ giúp."
"Nhưng nếu là chuyện giết người phóng hỏa, gây họa tứ phương, làm bại hoại thanh danh kẻ luyện võ, thì dù có thế nào, phụ thân ta cũng không thể đồng ý."
"Thậm chí, dù ta có vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh sáng, người cũng không chấp nhận giao dịch này. Vậy nên, lời cần nói, ta vẫn muốn sớm làm rõ."
Lôi tư Nhiên thừa hiểu tính tình phụ thân mình, nếu Thiên Phiên muốn lợi dụng danh vọng và thế lực của Minh chủ võ lâm để làm điều khuất tất, phụ thân nàng tuyệt đối không dung thứ.
Thiên Phiên bỗng bật cười khanh khách: "Lôi tiểu thư quá đa nghi rồi. Lôi Minh chủ là người thế nào, bổn cung cũng kính trọng, đương nhiên sẽ không yêu cầu những điều vô nghĩa ấy."
"Thiên Tuyệt Cung ta muốn giết ai, chẳng lẽ còn thiếu người hay sao? Bất kể làm gì cũng quang minh chính đại, đường đường chính chính, chẳng cần phải giấu giếm, càng không cần mượn tay kẻ khác mà che đậy."
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.