Ước chừng sau mấy canh giờ, trên trán Thiên Phiên mồ hôi thấm đẫm, sắc mặt đầy vẻ mỏi mệt, rốt cuộc cũng đặt xuống cây ngân châm cuối cùng trong tay. Lúc này, toàn thân nàng run rẩy, hơi thở yếu ớt, khẽ ra lệnh:
"Tháo dải lụa trắng che mắt nàng ra đi!"
Lời vừa dứt, thân thể nàng đột nhiên lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất. May mắn thay, một nữ đệ tử đứng gần đó kịp thời nhanh chóng bước tới, đỡ lấy nàng.
Chỉ thấy Thiên Phiên cả người vô lực, mềm nhũn tựa vào lòng nữ đệ tử.
"Cung chủ, người vừa rồi thi châm trị thương đã hao tổn không ít nội lực, thân thể yếu nhược thế này, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, dưỡng thần đã."
Nữ đệ tử sắc mặt đầy lo lắng, nhẹ giọng khuyên giải. Những đệ tử khác cũng vội vây quanh, ánh mắt tràn đầy quan tâm dõi theo Thiên Phiên.
Thiên Phiên khẽ cụp mi mắt, nửa khép nửa mở, dừng lại một chút rồi yếu ớt gật đầu, để mặc các đệ tử dìu nàng đến ghế bên tường ngồi xuống.
Một nữ đệ tử khác nhanh chóng dâng lên một chén sâm trà vừa pha xong, cẩn thận đưa vào tay nàng.
Sâm trà này đã được chuẩn bị từ trước, bởi mỗi lần Thiên Phiên cứu người đều hao tổn tinh khí, khí huyết suy nhược, cần dùng trà sâm để bồi bổ.
Sắc mặt nàng tái nhợt như giấy, không chút huyết sắc, tinh thần uể oải, ngay cả nói chuyện cũng chẳng còn sức. Chỉ thấy nàng nhấp hai ngụm sâm trà, rồi đưa tay chống trán, lặng lẽ nhắm mắt điều tức.
Tính ra, nàng đã bận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thiem-quang-nhat-kiem-vo-luong-quy-phi/2696753/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.