Thiên Kim chau mày, đôi tay siết chặt thanh bảo kiếm, thần sắc ngờ vực, lại dè dặt hỏi:
"Cung chủ, đệ tử thực không hiểu... Nói về Minh công tử, bất luận nhân phẩm, khí độ, võ công hay dung mạo, gia thế, đều là nhất đẳng, có thể coi là rồng phượng trong loài người. Một nam nhân xuất chúng đến thế, liệu thực sự không màng đến việc nữ tử mình yêu thương lại là một người mù lòa chăng?"
Lời này vừa thốt ra, liền như chạm đến tâm tư của bao thiếu nữ xung quanh, những điều họ vốn muốn hỏi mà không dám mở miệng.
Chỉ thấy một đôi đôi mắt trong veo, thuần khiết, mang theo nét non nớt của tuổi xuân xanh, đồng loạt đổ dồn ánh nhìn về phía Thiên Phiên, trên gương mặt ai nấy đều viết đầy hai chữ chờ mong, mong nàng có thể giải đáp nghi hoặc trong lòng bọn họ.
Thiên Phiên nhìn vẻ háo hức trong mắt chúng nữ, không nỡ để các nàng thất vọng, đành khẽ thở dài một hơi, chậm rãi cất giọng nghiêm túc:
"Các ngươi còn nhỏ, chưa tường tận sự đời, càng chẳng rõ lòng người. Nếu một nam nhân thực lòng yêu một nữ tử, hắn tuyệt đối sẽ không để tâm đến dung nhan của nàng đẹp hay xấu, càng không để ý nàng có khiếm khuyết gì."
"Bản cung nhìn người chưa từng sai, tình ý Minh công tử dành cho Lôi tiểu thư là chân thành từ tận đáy lòng, hơn nữa, hắn cũng không hề che giấu điều đó. Chỉ là..."
Nói đến đây, nàng bỗng ngưng lời, khẽ mím môi, trầm ngâm giây lát rồi mới thản nhiên tiếp lời:
"Chỉ là... chuyện hai người có thể kết duyên hay không, còn liên quan đến vô số duyên cớ. Thân phận bọn họ vốn không tầm thường, mà Lôi Minh chủ lại là bậc tâm cơ thâm trầm, trong lòng toan tính những gì, dự định ra sao, không phải hạng tầm thường trong giang hồ có thể dễ dàng suy đoán."
Lời này không sai.
Lôi Vô Cực quả thực vô cùng coi trọng Lôi Minh, dốc lòng bồi dưỡng suốt mười mấy năm, nhưng việc lão có thực sự muốn chiêu chàng làm tế tử hay không... vẫn còn là một ẩn số.
Dẫu sao, Lôi Tư Nhiên đã đến tuổi cập kê từ lâu, thế mà Lôi Vô Cực chưa từng chính miệng tỏ rõ thái độ, trước sau chỉ giữ một vẻ mơ hồ, không tỏ tường ý định.
Nhưng thực chất, những lời Thiên Phiên vừa nói chẳng qua chỉ là cái cớ thuận miệng đưa ra, che giấu đi một sự thật quan trọng.
Vừa rồi, suýt nữa nàng đã lỡ miệng tiết lộ bí mật của Lôi Tư Nhiên—rằng nàng ấy đã đem lòng ái mộ Tuyết Nhai. May sao kịp thời nhận ra, liền nhanh chóng đổi lời, tránh gây họa.
Bởi lẽ, nếu tin tức này bị truyền ra ngoài, giang hồ không biết sẽ dậy sóng đến nhường nào!
Thiên Tuyệt Cung không phải là hạng tổ chức thích buôn chuyện thị phi, nhưng cũng không thể đảm bảo trong cung không có kẻ lắm mồm. Một khi bí mật này lộ ra, rất có thể sẽ khiến quan hệ giữa Thiên Tuyệt Cung và Vô Cực Sơn Trang rơi vào cảnh đối địch.
Mà Thiên Phiên cũng không muốn Tuyết Nhai và Lôi Tư Nhiên có thêm bất cứ dây dưa nào nữa.
Xét cho cùng, việc Lôi Tư Nhiên tin tưởng mà tâm sự với nàng, đủ thấy nàng ấy coi nàng như tri kỷ.
Mà Thiên Phiên, với tư cách là một cung chủ, từ trước đến nay vốn kiêu ngạo, sao có thể tự hạ thấp mình, phản bội bằng hữu?
Lòng trắc ẩn trong nàng xưa nay hiếm khi xuất hiện, nhưng lúc này, nàng thực lấy làm tiếc nuối thay cho Lôi Minh.
Chàng đối với Lôi Tư Nhiên là chân thành, coi nàng như người quan trọng nhất đời mình, thậm chí vì nàng mà gạt bỏ sự điềm tĩnh vốn có, quên hết lễ nghi quy củ, bất chấp tất cả xông thẳng vào Thiên Tuyệt Cung, chỉ mong sớm ngày tìm được nàng.
Thế nhưng, Lôi Tư Nhiên lại một lòng chỉ hướng về Tuyết Nhai—một kẻ chưa từng yêu nàng. Vì muốn gặp hắn, nàng không ngại bỏ nhà ra đi, cuối cùng lại thành ra đôi mắt mù lòa tại Thưởng Kiếm Đại Hội, lưu lạc thành dáng vẻ đáng thương như hiện tại.
Nếu Lôi Minh hay biết tất thảy mọi chuyện, liệu chàng sẽ đau lòng đến nhường nào đây?
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.