"Đến rồi!"
"Đến rồi!"
"Đại tiểu thư cùng Thiếu trang chủ đã về!"
Khi trời vừa chập choạng tối, từ trong đám đông bỗng có một gia nhân da dẻ đen sạm, vóc dáng nhỏ nhắn, nhón chân đứng dưới bậc thềm, hai tay múa may không ngừng, hớn hở reo vang.
Chẳng bao lâu, một cỗ xe ngựa hoa lệ chầm chậm xuất hiện từ góc phố rợp bóng cây xanh.
Trước sau xe đều có hộ vệ áo đen hộ tống, mình đeo trường kiếm, lưng mang cung tiễn, cưỡi ngựa tiến bước vững vàng.
Bên trái xe ngựa, một nam nhân vận trường bào gấm vóc, cưỡi trên lưng tuấn mã cao lớn, tư thế hiên ngang, tinh thần phấn chấn, tay giữ dây cương, để kỵ mã song hành cùng xe.
Người đó chính là Lôi Minh.
Xe ngựa vừa đến đại môn của Vô Cực sơn trang, chưa kịp dừng hẳn, từ trong xe, Lôi Tư Nhiên đã vén màn xe, định bước xuống.
Lôi Minh thoáng thấy động tác của nàng, liền lập tức nhảy xuống ngựa, bước nhanh tới trước xe, trầm giọng nói:
"Sư muội! Cẩn thận một chút, mắt muội chưa lành... để ta bế muội xuống."
Nghe vậy, Lôi Tư Nhiên nhoẻn miệng cười duyên, hai tay dang rộng, ngọt ngào nũng nịu:
"Được a! Sư huynh bế muội xuống đi!"
Lôi Minh nhìn nàng đầy cưng chiều, liền vững vàng đưa tay ôm lấy, nhẹ nhàng đặt nàng xuống đất.
Chân vừa chạm đất, Lôi Tư Nhiên bất giác ngẩng đầu, chợt trông thấy phía trước, một đám người xiêm y rực rỡ, sắc màu chói mắt, từng bóng người lay động, mau chóng ùa đến vây quanh.
Dẫn đầu là một nữ tử vận y phục lam nhạt, dáng hình mảnh mai.
Dẫu đôi mắt Lôi Tư Nhiên chưa phục hồi hẳn, cảnh vật trước mặt vẫn mông lung không rõ, diện mạo nữ tử kia cũng chẳng thể nhìn tường tận, nhưng nàng chỉ thoáng liếc qua đã biết ngay đó là mẫu thân – Giang Mộng.
Phần vì mẫu thân từ trước đến nay luôn chuộng thanh nhã, tính tình như lan, không thích phục sức diễm lệ.
Xiêm y bà thường mặc đa phần là lam, thanh, hoặc trắng.
Phần nữa, trong Vô Cực sơn trang, người nhớ mong nàng tha thiết nhất, cũng chỉ có mẫu thân mà thôi.
Thoáng chốc sững sờ, Lôi tư Nhiên liền hoàn hồn, vội vàng rời khỏi vòng tay Lôi Minh.
Nàng lao nhanh về phía mẫu thân, sải bước không chút chần chừ.
Chớp mắt, hai mẹ con đã nhào vào lòng nhau, ôm chặt lấy nhau, bật khóc nức nở.
Lệ nơi khóe mi Lôi Tư Nhiên tựa chuỗi ngọc đứt dây, lã chã tuôn rơi.
Giang Mộng thì trìu mến vu.ốt ve mái tóc dài của con gái, trong mắt ngấn lệ, trên môi điểm một nụ cười, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ trên gò má nàng, giọng run run thì thầm:
"Lạc nhi, con rốt cuộc đã về rồi!"
"Con có biết... những ngày qua, nương đã lo lắng cho con thế nào không!"
"Mắt con..."
Câu nói còn chưa dứt, bà bỗng nghẹn lời, không thể cất thêm một chữ nào nữa.
Vì bà đã nhìn thấy—
Đôi mắt xưa kia sáng trong như làn nước thu của con gái, giờ đây đã chẳng còn.
Thay vào đó là cặp đồng tử vẩn đục, vô thần, không còn ánh sáng, không thể hội tụ hình ảnh.
Đáp án đã quá rõ ràng, không cần phải hỏi thêm.
Giang Mộng khẽ run lên, bàn tay gầy guộc run rẩy vuốt nhẹ bờ vai con gái, xót xa không thôi.
Quả đúng như thư Lôi Minh truyền báo—dù đã được thần y chữa trị, đôi mắt Lôi Tư Nhiên vẫn chưa thể nhìn rõ.
Sau một hồi, Giang Mộng cẩn thận dắt tay con, từng bước từng bước dìu nàng vào đại sảnh, sợ nàng vì không thấy rõ mà vấp ngã.
Bấy giờ, tại đại sảnh của Vô Cực sơn trang—
Lôi Vô Cực từ lâu đã chắp tay đứng thẳng, sắc mặt lạnh băng, ngồi trên thượng tọa, ánh mắt nghiêm nghị.
Vừa thấy Lôi Tư Nhiên bước vào, ông giận đến nỗi đập mạnh bàn, rồi đứng bật dậy.
Tiếng rầm vang dội, chiếc bàn gỗ hoàng hoa lê vững chãi cũng suýt gãy làm đôi.
Thanh âm chấn động khiến đám đệ tử đang đứng xem náo nhiệt ở cửa sảnh nhất thời hoảng sợ, tán loạn như chim muông, trong chớp mắt đã biến mất không dấu tích.
Lôi Vô Cực nổi giận lôi đình, quát lớn:
"Nghịch nữ! Còn không mau quỳ xuống cho ta!"
Tiếng quát như sấm động, khiến Lôi Tư Nhiên kinh hãi, không chút chần chừ, lập tức quỳ phịch xuống đất.
Nàng cúi đầu, co người lại, toàn thân run rẩy, không dám thở mạnh.
Sớm đã đoán trước, lần này hồi gia, tất không thể thoát khỏi sự trừng phạt của phụ thân.
Chạy cũng không thoát.
Mọi lỗi lầm đều do mình nàng gây ra, nàng không có gì để biện hộ.
Chỉ cần nhẫn nhịn vài ngày, cơn giận của phụ thân rồi cũng sẽ nguôi ngoai.
Dù gì thì... bên cạnh còn có mẫu thân khuyên giải mà!
Nếu là người khác, Lôi Tư Nhiên tất sẽ tranh cãi đến cùng, không chịu nhượng bộ.
Nhưng với phụ thân thì không—
Nàng hiểu rõ tính cách ông: Càng tìm cớ biện minh, càng đùn đẩy trách nhiệm, kết cục chỉ càng tệ hơn.
Những năm qua, nàng đã chịu không ít thiệt thòi, dù có ngốc cũng sẽ dần khôn ra...
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.