Hôm nay, trời trong nắng ấm, gió nhẹ thoảng qua, nhưng sắc mặt Lôi Tư Nhiên lại phủ một tầng u ám.
Tâm trạng nàng phiền muộn vô cùng.
Nàng vẫn luôn băn khoăn, không biết nên dùng cách gì để vào được Kiếm Các mà không khiến người khác hoài nghi mục đích thực sự của mình.
Với đôi mắt yếu ớt lúc này, muốn thuận lợi tiến vào Kiếm Các thực không dễ dàng.
Tất nhiên, nếu nàng muốn vào, cũng chẳng ai có thể ngang nhiên ngăn cản.
Bởi thuở nhỏ, nàng vốn hiếu động, thường cùng đám bạn chơi trò trốn tìm khắp Vô Cực Sơn Trang.
Kiếm Các nằm ở vị trí hẻo lánh, ít người qua lại, vô cùng thích hợp để ẩn nấp.
Hơn nữa, những thị vệ canh giữ nơi ấy phần lớn đều là trưởng bối trong tộc của Lôi Tư Nhiên.
Mà nàng từ bé đã thông minh lanh lợi, tính tình hoạt bát đáng yêu, rất được mọi người quý mến.
Không ai nỡ từ chối bất cứ yêu cầu nào của nàng, sợ làm nàng buồn tủi mà òa khóc nức nở.
Vậy nên, mỗi khi nàng cầu xin, họ đều lặng lẽ mở cửa Kiếm Các, cho nàng chui vào trốn.
Lâu dần, nàng đem lòng yêu thích nơi đó, thường xuyên lui tới không biết chán.
Mọi người cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Dù sao, bảo vật trong Kiếm Các đều thuộc về Lôi Vô Cực, mà Lôi Vô Cực lại chính là phụ thân của nàng.
Song, đối với phụ thân nàng mà nói, dù trong Kiếm Các có bao nhiêu trân bảo, cũng không sánh nổi với viên ngọc quý duy nhất của ông – Lôi Tư Nhiên.
Người trong sơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thiem-quang-nhat-kiem-vo-luong-quy-phi/2696785/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.