Hôm sau, Cố Thần An nhìn tôi cẩn thận từng li từng tí, trong mắt mang theo ý muốn lấy lòng. Tôi nhăn mũi, "Cố Thần An, xem sách của anh đi, không được nhìn em."
Thần An bĩu môi, làm bộ cúi đầu đọc sách, nhưng khóe mắt vẫn còn trộm dò xét tôi. Tôi yên lặng khép lại tập hồ sơ trước mặt, đỡ trán thở dài.
Tôi xuất thân từ khoa văn, nghiên cứu sinh văn học Đường - Tống, bây giờ bởi vì tình hình của Cố Thần An, tôi không thể không nỗ lực học tập quản lý kinh tế, tranh thủ để tương lai tiếp nhận công ty của ba Cố.
Mà đó vốn là việc Cố Thần An phải làm.
Ngoài ra tôi và một nhóm bạn cùng chung chí hướng đã mở một công ty truyền thông, mỗi ngày còn phải viết ra kế hoạch, tinh thần sớm đã đạt tới giới hạn.
Một bên là không thể không làm, một bên là không làm không được. Nhìn sang Cố Thần An, bỗng nhiên dâng lên một bụng ủy khuất.
"Thần An, qua đây." Cố Thần An rất vui chạy đến bên cạnh tôi. Tôi ôm lấy hông anh, "Thần An, chúng ta cùng ngủ trưa nào."
Cố Thần An mếu máo không nói gì, nhẹ nhàng ôm lưng tôi, sau đó tôi rất khoái trá ôm Cố Thần An ngủ thật say.
Lúc đó chúng tôi mới kết hôn hai tháng, còn đang học cách để hai người sống chung. Chúng tôi kết hôn được nửa năm, mẹ Cố đột nhiên gọi điện thoại nói bạn của Thần An muốn tới thăm.
Lần đầu tiên Cố Thần An bối rối khi có người đến thăm, "Anh không biết." Tôi xấu hổ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-ai/105039/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.