“Đến! Ăn thôi, ăn thôi!”
Trong biệt điện Hoa Thanh cung, đèn đuốc sáng trưng, chiếu sáng cả sơn cốc tuyết bay tán loạn, bóng người in trên cửa. Một đầu cá to tướng lúc ẩn lúc hiện.
“Đừng nhìn nữa.” Hồng Tuấn cười, “Đến ăn cơm.”
Cá chép yêu nửa ngày nhìn cá chép bên trên chụp đèn, mới từ hộc tủ lưu luyến không rời nhảy xuống đất. Lý Cảnh Lung tự mình rót rượu cho mọi người, cười nói: “Tuy mới gặp nhau hai tháng, nhưng dường như cùng mọi người quen biết đã lâu. Có câu nói, cùng nhau trải qua sinh tử, kiếp trước nhất định có duyên phận…”
Mọi người vội vàng khiêm tốn đáp không dám, đều là trưởng sử ra sức. Lý Cảnh Lung châm rượu, nâng chén, “Mong cho Trường An không còn tai họa. Trời phù hộ Đại Đường!”
“Trời phù hộ Đại Đường.”
Bốn người cùng Cá chép yêu cùng nhau nâng chén, uống một hơi cạn sạch.
Lý Cảnh Lung lại mời mọi người ăn cơm, Mạc Nhật Căn cười: “Mới hai tháng thôi ư? Cảm giác như trải qua một đời vậy.”
“Mười tám tháng chín đến Khu ma ti.” Cừu Vĩnh Tư đáp, “Còn nhớ rõ khi ấy cỏ hoang mọc thành từng đám, suýt chút nữa tưởng mình đi nhầm.”
Hồng Tuấn cười: “Ngày đó trưởng sử xông tới, còn nhớ bị các ngươi dọa sợ xanh mặt hay không?
Mọi người cười vang, hôm đó Lý Cảnh Lung mới đến Khu ma ti, A Thái đánh đàn, Mạc Nhật Căn gảy dây cung, Cừu Vĩnh Tư cùng Hồng Tuấn gõ chén bát, Cá chép yêu lại đứng múa trong cái chậu suýt chút nữa dọa Phong Thường Thanh bị ám ảnh.
Lý Cảnh Lung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-bao-phuc-yeu-luc/1123003/quyen-1-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.