“Lý Cảnh Lung!” Một giọng nam nhân trầm thấp cả giận vang lên, “Lại đi đâu rồi?” Ngay sau đó là một tràng ho liên tiếp.
“Con đây!” Lý Cảnh Lung vội nói
Hai thiếu niên sóng vai nhau ngồi ở hành lang, thời tiết cực kỳ oi bức
“Ta phải đi.” Hồng Tuấn nói
“Đi?” Lý Cảnh Lung còn chưa kịp định thần.
“Chuyển nhà.” Hồng Tuấn chán nản nói.
“Nhưng ta còn chưa học được pháp thuật gì mà?” Lý Cảnh Lung cuống lên, “Ngươi đồng ý dạy ta rồi!”
Trong mắt Hồng Tuấn hiện lên một tia áy náy, ngẩng đầu nhìn Lý Cảnh Lung, từ từ nhớ lại, phụ mẫu cách một năm lại chuyển nhà một lần, chưa ngừng bao giờ, bốn tuổi từ Hoa Âm đến Lạc Dương, năm tuổi từ Lạc Dương đến Tương Dương, sáu tuổi đến Sơn Đông, bảy tuổi đến Trường An…
… Mỗi khi đến chỗ mới, mẫu thân đều dặn dò không cho chơi với hài tử nhà khác. Hồng Tuấn đành mỗi ngày ở nhà đợi, nhìn đống sách thuốc của phụ thân đến xuất thần.
Lý Cảnh Lung chín tuổi là bằng hữu đầu tiên của hắn, cũng là bằng hữu duy nhất.
“Dọn đi đâu?” Lý Cảnh Lung nói, “Ta bảo cha ta cũng chuyển nhà, cùng đi!”
“Trong thân thể ta, có yêu quái.” Hồng Tuấn không dám nhìn Lý Cảnh Lung, chân đá đá đôi guốc gỗ, đáp.
Lý Cảnh Lung không nói lên lời.
Hồng Tuấn quay đầu: “Bọn họ muốn giết ta.”
“Ai?” Lý Cảnh Lung hỏi.
Hồng Tuấn lắc đầu, hắn không biết thân phận đối phương, chỉ biết phụ thân luôn bị thương, mà mẫu thân khóc lóc ôm hắn vào lòng, vì hắn, mà cả nhà nhiều đêm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-bao-phuc-yeu-luc/1123059/quyen-2-chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.