Trong phủ Phong Thường Thanh, Lý Cảnh Lung cho hắn ăn đan dược đã được Hồng Tuấn chuẩn bị sẵn. Phong Thường Thanh lại đẩy Lý Cảnh Lung, nói: “Đi… đi cứu giá bệ hạ.”
Lý Cảnh Lung trầm giọng nói: “Đã chuẩn bị sẵn rồi, lần này tình thế bắt buộc, huynh yên tâm.”
Phong Thường Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, nặng nề nhắm mắt lại. Lý Cảnh Lung vội vàng đi ra, định đến Từ Ân tự, lại nghe thấy tiếng còi sắc bén từ phía bắc.
Ngẩng đầu nhìn lên, thấy phía Bắc mây đen cuồn cuộn, vượt qua cung Hưng Khánh, tiến thẳng đến ngoài Huyền Vũ môn, giống như một đám mây huyễn hóa thành thiên quân vạn mã, gào rú, gầm thét, đuổi theo ai đấy.
Một tiếng còi dài, một tiếng còi ngắn, tất cả thành viên trong Khu ma ti đều nghe thấy.
Lý Cảnh Lung ngẩng đầu nhìn ra xa.
Cừu Vĩnh Tư lập tức rời khỏi đám đông, Hồng Tuấn cùng Lý Bách, Lý Quy Niên đang ở bên đường uống nước ô mai lạnh, nghe thấy thanh âm kia, liền bỏ lại đồ ăn, nói: “Ta đi trước!” Rồi xông ra khỏi hẻm, leo lên ngựa.
Trường An vắng vẻ, Hồng Tuấn thúc ngựa phi nước đại, đến đường Chu Tước thì gặp Cừu Vĩnh Tư. Cừu Vĩnh Tư hô to: “Bọn họ lấy được rồi!”
Hồng Tuấn quát: “Trưởng sử đâu?!”
“Không biết!” Cừu Vĩnh Tư nói, “Làm theo kế hoạch!”
Mạc Nhật Căn đỡ lấy Lục Hứa, thở một hơi, hai người im lặng một lúc, đều đang run rẩy, thì bên tai nghe thấy tiếng còi vang lên.
“Phải làm việc rồi.” Lục Hứa nghiêm túc nói.
Mạc Nhật Căn kéo Lục Hứa, hai người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-bao-phuc-yeu-luc/1123220/quyen-3-chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.