Ngoài cổng thành, phản quân mải mê tấn công. Vào giữa đêm, ngàn vại dầu như lưu tinh bay vào trong thành, phía Bắc thành chớp mắt đã hóa biển lửa, đội công thành liên tiếp leo lên, A Thái chỉ huy binh sĩ rót dầu sôi xuống dưới.
“Thê tử ta còn trong thành!” A Thái nói, “Các ngươi tự xử lý đi! Ta phải đi rồi!”
“Ngài không thể đi được!” Có binh sĩ hô lên.
“Đừng đi!”
“Ai, không thể nào? Các ngươi còn tin là thật ư!” A Thái im lặng, một Đông đô Lạc Dương to như vậy, An Lộc Sơn đánh tới dưới thành, không có tướng thủ thành, dựa vào một người ngoại quốc chỉ huy là cái nghĩa lý gì?
Đang lúc nói chuyện, phản quân đã mang chùy đồng đến đâm vào cổng thành!
Cổng thành ầm ầm vang lên, đám binh sĩ tiến lên chống đỡ từ bên trong.
“Làm sao bây giờ! Ai! Các ngươi!”
A Thái: “…”
A Thái chưa từng thủ thành bao giờ, đành hô lớn: “Đứng vững! Dù thế nào cũng phải đứng vững.” Đồng thời hắn thấy thật phiền phức, một quạt là quất bay xe công thành mà phải phiền toái như vậy. Nhưng giữa đại cảnh này, khiến hắn hiểu được sinh tử của phàm nhân, chiến bại là cái gì.
Trong hỗn loạn, Mạc Nhật Căn cất giọng nói: “A Thái! Đưa ta lên!”
A Thái hô lớn: “Mau tránh ra!”
Hắn quay người, vung Phong vụ phiến, để Mạc Nhật Căn bay lên, cuồng phong quét từ mặt đất quét lên, Mạc Nhật Căn giương cung, được đưa lên chỗ cao xong, một mũi tên xuyên qua cột dầu bay đi!
Mũi tên đầu tiên trúng móc xích treo chùy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-bao-phuc-yeu-luc/1123282/quyen-4-chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.