Vừa tới cửa nhà đã thấy một đám người bao vây hắn lại, tầng tầng lớp lớp.Người của Giám Sát đường.Quả nhiên!Vương Sâm mắng thầm trong lòng.Một đệ tử Giám Sát đường đã đi tới nói: “Vương Sâm, chuyện của ngươi đã bại lộ, mau đi theo chúng ta.”Vương Sâm vờ như không biết gì: “Chuyện gì?”Đệ tử kia gằn giọng: “Chuyện ngươi hạ độc mưu sát đệ tử bổn môn, đốt cháy Giám Sát đường.”Vương Sâm mỉm cười: “Có chứng cứ không?”“Chứng cứ ở đây.” Một đệ tử đi ra, tay cầm một bình ngọc và một con chim gỗ.Đệ tử kia nói: “Đây là thứ chúng ta tìm ra trong nhà của ngươi, trong bình là bột phấn Tam Khô hoa, chim gỗ là thứ ngươi dùng để phóng hỏa, ngoài ra còn một bức mật thử của Mộc Khôi tông giao cho ngươi.
Ngươi còn gì để ngụy biện?”Lúc này đã có khá nhiều đệ tử thấy động tĩnh nên tới xem, nghe lời này bèn trừng mắt nhìn Vương Sâm.Vương Sâm mỉm cười: “Đúng là đã muốn đổ tội thì không từ thủ đoạn.”“Còn dám chối cãi!” Một đệ tử đã nhào tới.Vương Sâm không phản kháng, chỉ nói: “Nếu thế, ta yêu cầu nhận tuyên án công khai.”“Đương nhiên rồi.”Đã bắt được gián điệp của Mộc Khôi tông, đương nhiên Giám Sát đường sẽ ra thông báo cho mọi người yên lòng.
Bây giờ đã có chứng cớ chính xác, có tuyên án công khai cũng có sao?Chỉ có Lạc Cầu Chân đứng bên cạnh quan sát, thấy Vương Sâm như vậy trong lòng bỗng có cảm giác bất an nhưng lại không biết vấn đề nằm ở đâu.Một canh giờ sau, trong đại điện của Giám Sát đường, Nhạc Tâm Thiện đã xuất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-co-dien/2431808/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.