Từ Mạn Mạn rời khỏi Thiên Lộc Cung, giao gương đồng cho Ninh Hi xử lý, rồi xoay người đi về phía viện của Lang Âm tiên tôn, định báo cho Tiên tôn biết chuyện hôm nay. Nhưng còn chưa đến gần, nàng đã thấy Thiên La yêu tôn cao lớn vạm vỡ ngồi xổm bên ngoài cửa viện một cách đầy ủy khuất.
"Yêu tôn đây là đang làm gì vậy?" Từ Mạn Mạn đi đến trước mặt nghi hoặc hỏi.
Thiên La yêu tôn ngẩng đầu nhìn Từ Mạn Mạn, vẻ mặt vừa ủy khuất vừa phẫn uất: "Phương tôn nói chuyện với Lang Âm tiên tôn, không cho ta vào."
Từ Mạn Mạn kinh nghi bất định, nhìn cánh cửa đóng chặt, trong đầu tức khắc nảy sinh những suy nghĩ lung tung.
Không không không, nàng không nên nghi ngờ nhân phẩm của Lang Âm tiên tôn....
Từ Mạn Mạn lắc lắc đầu, nghiêm nghị nói với Thiên La yêu tôn: "Bọn họ nhất định là đang bàn chuyện quan trọng."
Từ Mạn Mạn khoanh tay, cũng ngồi xổm xuống bên cạnh Thiên La yêu tôn: "Yêu tôn tội gì tự tìm phiền não, mặt mày ủ rũ thế kia, Phương tôn tuyệt đối không có ý gì khác với Tiên tôn đâu." Từ Mạn Mạn an ủi.
Thiên La yêu tôn phiền muộn thở dài: "Ta không phải nghĩ chuyện này, ta đang nghĩ..."
"A Hằng?" Từ Mạn Mạn hỏi.
Thiên La yêu tôn dùng sức gật đầu.
Từ Mạn Mạn trầm ngâm: "Người để ý quá khứ của A Hằng và Mặc vương?"
Thiên La yêu tôn mặt đầy u sầu nói: "Ta chỉ cần tưởng tượng đến việc Phương tôn đã từng bị người tổn thương như vậy, trong lòng liền khó chịu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-co-phong-luu-nhat-tieu-trung/2715636/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.