"Không, không có!" Từ Mạn Mạn vội vàng lùi lại một chút, kéo giãn khoảng cách, nhưng lại bị Lang Âm kéo trở về, cúi đầu li3m láp cánh môi nàng, trả lại những dấu vết nàng vừa để lại trên môi hắn. Hắn hoàn trả gấp bội, như cuồng phong bão táp xâm nhập đôi môi ấm ướt của nàng, đầu lưỡi ngăn chặn nàng, khiến nàng không thể khép môi, phát ra những tiếng r3n rỉ vụn vặt và nước miếng khó kìm nén.
Y bào màu tím nặng trĩu đè lên bộ hoa nguyệt tượng trưng cho Đạo tôn, cẩm bào như những đám mây bị nghiền nát, lộn xộn xếp chồng dưới thân, mà làn da mềm mại như tuyết trắng lại ửng lên màu đỏ rực rỡ như ráng chiều. Đôi môi mềm ẩm nóng hổi men theo viền áo tươi đẹp mà xuống, li3m láp xương quai xanh mảnh khảnh của nàng, đi qua nơi nào đều để lại dấu vết ái muội.
"Đừng..." Từ Mạn Mạn khẽ r3n rỉ, vô lực đẩy lùi chống cự, bị Lang Âm dễ dàng chế trụ đôi tay.
"Thật sự không muốn sao?" Tiếng cười khàn khàn nhỏ nhẹ của Lang Âm vang lên, "Chẳng lẽ không phải nàng hôn ta trước sao?"
Từ Mạn Mạn từ tim nóng lên đến tận đỉnh đầu, thở d ốc nói: "Là chàng câu dẫn ta trước..."
Là nàng khó kìm nén tình ý, vẻ mặt thanh lãnh anh tuấn của hắn vì ghen tuông mà nhíu mày lại quá đáng yêu, càng không thể chống cự hắn cố ý dụ dỗ. Chỉ là nàng h@m muốn quên mất thời gian, cục diện này do nàng khơi dậy, lại không do nàng nói mà kết thúc được.
"Mạn Mạn..." Môi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-co-phong-luu-nhat-tieu-trung/2715661/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.