Là ai vứt bỏ ai?
Tóc đen che mặt, Yến Già nhẹ nhàng nở nụ cười. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt hẹp dài liễm diễm ánh sáng nhiếp tâm phách người, chỗ sâu trong con ngươi chiếu rọi khuôn mặt lạnh nhạt của Từ Mạn Mạn.
Hắn hoảng hốt nhớ tới ngày đầu tiên gặp nàng, nàng kéo hắn từ bờ vực cái chết trở về, trong mắt chứa đựng ba phần ý cười ấm áp rời rạc, như ánh nắng ấm áp giữa mùa đông, để hắn giữa băng thiên tuyết địa cảm nhận được một tia ấm áp, thấy được, sờ không được, một khát vọng từ sâu trong lòng đất cuồn cuộn dâng trào.
"Ngươi là Yến Già?" Nàng vươn tay vỗ nhẹ lên trán hắn, đem nguyên thần tán loạn của hắn hợp lại vào hồn khiếu, "Ta muốn cùng ngươi làm giao dịch."
"Ta cứu mạng ngươi, truyền công pháp cho ngươi, giúp ngươi lên ngôi đế vị, trợ ngươi bình định lục hợp."
Hắn kinh ngạc hồi lâu, cơ hồ không thể tin vào tai mình. Nàng có thể tự do ra vào thâm cung, nhấc tay thu liễm thần hồn, khiến hắn không tự chủ được mà tin vào lời hứa nghe như hoang đường càn rỡ của nàng.
Hắn hỏi: "Ngươi muốn ta làm gì?"
Nàng mím đôi môi đỏ thắm, khẽ mỉm cười: "Ta muốn ngươi cho thiên hạ một thái bình thịnh thế, quốc thái dân an."
Năm đó, Yến Già mười sáu tuổi, từ đỉnh cao rơi xuống vực sâu, từ thiên chi kiêu tử thành minh châu phủ đầy bụi. Hắn kết đan thất bại, nguyên thần bị hao tổn, bị phán định cả đời vô vọng tấn chức Pháp Tướng. Trong cung đồn đại, Yến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-co-phong-luu-nhat-tieu-trung/2715663/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.