Năm đó, Lang Âm ở hí lâu nghe kịch ba ngày, đều không có kết cục đẹp.
Hắn tuy sống ba nghìn năm, lại chưa từng chân chính thấy qua nhân thế này, mãi đến khi vì huyết khế cùng Mạn Mạn kết tâm, hắn mới cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp của thế gian này.
Thanh âm buồn triền miên từ xa vọng lại, hắn đã không còn tâm trạng nào nghe nữa, trong đầu chỉ có một người khác.
Hắn không gặp Mạn Mạn nhiều ngày, trong lòng vắng vẻ, nhưng mỗi khi nhìn thấy nàng, ngực lại nhói đau, chua xót lẫn vui sướng, tim đập thình thịch.
Hắn suy nghĩ hồi lâu, cũng không phân biệt được tia ngọt ngào và đau đớn này rốt cuộc đến từ chính tâm Mạn Mạn, hay vẫn là tâm của hắn.
Hẳn là của Mạn Mạn đi, hắn vốn là hoa vô tâm, làm sao có thể sinh ra vui sướng chua xót?
Hắn lật giở y thư của Niệm Nhất, như có điều ngộ - bệnh này gọi là tương tư.
Là Mạn Mạn thích hắn sao?
Vậy rốt cuộc nên gặp, hay vẫn là không gặp?
Hắn hóa hình thành người, đây cũng là lần đầu tiên gặp phải vấn đề khó khăn như vậy.
Hắn hỏi người đào hát kia: Tương tư thành bệnh, dùng gì giải ưu?
Người đào hát đáp: Lưỡng tình tương duyệt.
Lang Âm cười, phong hoa lưu chuyển, thiên địa sinh hương.
Hóa ra, chỉ cần hắn đáp lại tương tư của nàng, nàng sẽ không còn đau lòng chua xót.
Hắn là thuốc của Mạn Mạn.
Ý nghĩ này khiến hắn có một tia vui mừng bí ẩn, nhưng lại quên mất... Hắn vốn không hiểu vui mừng là gì.
Chính Mạn Mạn đã khiến hắn hiểu ra buồn vui là như thế nào.
Khi nàng vẫn còn là tiểu cô nương, trong lòng thường có dao động, luôn là một niệm ưu một niệm vui, trong lòng hắn cũng lên xuống theo, muốn sống muốn chết.
Tiểu cô nương phàm nhân thật phiền phức...
Chuyện không vui đều giấu trong lòng, rõ ràng trên mặt vẫn mang nụ cười, nhưng trong lòng lại tan vỡ như tép tỏi, hỏi nàng có gì không vui, nàng cũng không nói, hắn chỉ có thể tự mình đoán, tự mình dỗ dành.
Hắn mua cả một con phố, cuối cùng tìm được thứ nàng thích, thấy ánh mắt nàng lộ ra ý cười, cơn đau thắt ngực của hắn cũng tan biến, thay vào đó là niềm vui và rung động như gợn sóng.
Rung động như vậy tựa hồ thi thoảng lướt qua, có một chút tê dại và ấm áp khó tả, khiến người ta lưu luyến dư vị. Rất nhiều năm sau hắn mới biết, đó chính là động tâm.
Là thiếu nữ ngây thơ ngây ngô động tâm, thật cẩn thận, che giấu niềm vui.
Chỉ là sau khi mở ra Thần Khiếu, bước lên con đường tu hành, tâm cảnh nàng càng lúc càng bình thản, rung động như vậy cũng ít đi.
Nàng ném một viên đá xuống giữa hồ, rồi quay người rời đi.
Chỉ còn lại những gợn sóng, vẫn giữ trong lòng hắn.
"Niệm Nhất, ta muốn xuống núi cùng Mạn Mạn." Hắn kiên quyết nói, "Mạn Mạn chỉ là tu vi Kim Đan, một mình bên ngoài, sợ sẽ gặp nguy hiểm."
Niệm Nhất thở dài giận dữ: "Tiên tôn, nếu ngươi luôn cưng chiều che chở nàng như vậy, Mạn Mạn làm sao tìm được đạo tâm, đột phá Pháp Tướng? Tư chất của nàng bình thường, nếu không thể đột phá Pháp Tướng, cả đời thọ mệnh ngắn ngủi, chẳng lẽ ngươi muốn thấy điều đó sao?"
Lang Âm mím môi không nói: "Ta âm thầm đi theo."
"Giữa sinh tử có đại kh ủng bố, cũng có đại kỳ ngộ, con đường của nàng, nhất định phải một mình đi, chúng ta không ai có thể đồng hành." Niệm Nhất lời lẽ thấm thía, "Nếu ngươi muốn tốt cho nàng, hãy để nàng một mình rời đi."
"Mạn Mạn nghĩ như thế nào? Nàng... cũng muốn một mình rời đi sao?" Trong lòng hắn lại nghĩ, nếu không gặp được mình, Mạn Mạn sẽ nhớ nhung buồn bã sao?
Niệm Nhất nói: "Nàng tự nhiên cũng nghĩ như vậy, không tin ngươi cứ tự mình đi hỏi."
Tông môn nhỏ bé, kết đan không dễ, để chúc mừng nàng thành Kim Đan, các sư huynh còn tình cảm với Tứ Di Môn đều gửi tặng nàng quà mừng. Nàng tự mình xuống bếp, nấu một bàn yến tiệc phong phú chiêu đãi các sư huynh, dù sao nàng cũng là tiểu sư muội duy nhất của Tứ Di Môn, lại có tính tình ngoan ngoãn như vậy, các sư huynh luôn mong nàng tốt, ăn uống linh đình, cũng không quên dặn dò nàng xuống núi ngao du phải cẩn thận chú ý mọi điều.
Bữa cơm này từ giữa trưa kéo dài đến gần tối, các sư huynh mới rời khỏi Tứ Di Môn.
Náo nhiệt chợt tan đi, Tứ Di Môn lại trở về vẻ vắng lặng ngày xưa.
Trong lòng nàng vui mừng, rũ bỏ sự say mê trăm năm phong ấn, uống nhiều bí nhưỡng, mặt ửng hồng, đôi mắt trong trẻo cũng phủ một lớp sương mù, nàng loạng choạng bước về phía hắn, được hắn đỡ lấy hai tay, ôm vào lòng.
"Tiên tôn, người hôm nay... sao lại không đến?" Nàng ngẩng đầu mang theo nụ cười, đôi mắt mông lung sương khói nhìn hắn, "Ta nấu riêng món người thích."
Lòng Lang Âm mềm nhũn - hắn nào có món ăn yêu thích, chẳng qua là thích ở bên nàng thôi.
"Mạn Mạn, hôm nay nàng vui không?" Hắn nhẹ giọng hỏi.
Từ Mạn Mạn dùng sức gật đầu, đôi mắt sáng ngời: "Vui!"
"Vậy vì sao vẫn có một chút buồn bã?" Lang Âm hỏi.
Vì sao trong lòng ta lại có một chút buồn bã?
Từ Mạn Mạn giật mình, nửa dựa vào người hắn, không hiểu ý trong lời hắn.
"Niệm Nhất nói, sau khi kết đan, nàng muốn xuống núi." Lang Âm do dự hỏi, "Nàng trong lòng buồn... có phải không nỡ không?"
Từ Mạn Mạn cười: "Tự nhiên là không nỡ."
Cảm giác bủn rủn lan ra trong lòng, Lang Âm vô ý thức ôm chặt thân thể mềm mại vô lực của nàng, ôn tồn hỏi: "Là không nỡ rời xa ai?"
Nàng ngoan ngoãn rúc vào lòng hắn, mang theo men say nhưng lại nghiêm túc nói: "Luyến tiếc hết thảy Tứ Di Môn, luyến tiếc sư phụ, còn có Tiên tôn..."
Cảm giác bủn rủn tan đi, lòng hắn đột nhiên nhói đau một chút, rồi lại trào lên cái loại tê dại và rung động khiến người mê say.
"Mạn Mạn." Lang Âm cúi đầu nhìn khuôn mặt say rượu của nàng, "Nàng thích ta sao?"
Nàng hơi ngửa đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng nhíu mày, như cố gắng muốn nhìn kỹ hắn. Nhưng nàng uống hơi nhiều, trước mắt lại có hai Tiên tôn, vì thế nàng nâng tay lên muốn tìm đến người thật. Bàn tay mềm ấm chạm vào giữa mày hắn, m ơn trớn sống mũi cao thẳng, lướt qua đôi môi mỏng nhạt, khắc họa hình dáng tuấn mỹ của hắn.
"Thích." Nàng ha ha cười, không quá tỉnh táo, nhưng lại nói ra lời thật lòng.
Nàng đương nhiên thích hắn, sao có thể không thích được, chỉ là nàng làm sao xứng thích Tiên tôn chứ...
Chỉ là giờ phút này nàng say, chút tâm tư này liền giấu không được.
Hai tay ôm lấy eo hắn, chóp mũi cọ vào ngực thấm đẫm hương thơm của hắn, nàng lẩm bẩm: "Rất thích... chỉ là không dám..."
"Vì sao không dám?" Hắn khó hiểu.
"Tiên tôn đối với ta tốt như vậy... Ta không thể được đằng chân lân đằng đầu, si tâm vọng tưởng..."
Tay Lang Âm xoa xoa mái tóc mềm mại của nàng, mùi rượu trên người nàng hòa quyện với mùi hoa của hắn, cơn say theo gió đêm thổi vào lòng hắn.
Hóa ra lưỡng tình tương duyệt, chính là cảm giác này.
"Nếu ta nói, có thể thì sao?"
"Hửm?" Nàng ngây ngốc nhíu mày.
Đầu ngón tay hắn nâng cằm nàng lên, chăm chú nhìn đôi mắt say rượu của nàng, "Không phải được đằng chân lân đằng đầu, si tâm vọng tưởng... Chỉ cần nàng thích, muốn làm gì cũng được."
Muốn làm gì cũng được ư?
Nàng như bị mê hoặc, sâu nhỏ trong lòng ngứa ngáy, nàng nhón chân, tiến đến bên môi hắn, rồi lại dừng lại.
Chỉ cách một khoảng cách như có như không, không chạm vào nhau, nhưng vẫn cảm nhận được hơi ấm của đối phương. Hơi thở nóng ẩm khiến không khí trở nên đặc quánh mà thơm ngọt, khiến tim Lang Âm chợt đập trầm trọng dồn dập.
Nàng lại nghiêng mặt đi, d*c vọng vừa nảy sinh lại bị nén xuống đáy lòng, chỉ là tựa đầu lên vai hắn.
"Không thể." Giọng khàn khàn mang theo men rượu, nửa tỉnh nửa mơ, "Thích một đóa hoa, không nên hái xuống, hoa sẽ chết."
"Nếu đóa hoa đó nguyện ý?"
"Ta không muốn." Hai tay nàng ôm chặt lấy hắn, giọng khàn khàn mà chân thành tha thiết, "Ta muốn hoa thật tốt mà nở."
Đó là lần đầu tiên, Mạn Mạn dạy hắn thế nào là yêu một người.
Trong lòng Mạn Mạn, Lang Âm là đóa hoa không dám vin cành hái xuống kia.
Trong lòng Lang Âm, Mạn Mạn cũng là đóa hoa không đành lòng bẻ gãy kia.
Nhưng Mạn Mạn chung quy không phải hoa, nàng là gió, hoa không thể di chuyển, gió không thể ngừng thổi, gió nếu dừng lại, cũng sẽ chết...
Hắn khẽ cười, ngón tay thon dài cầm lấy sợi tóc mềm mại của nàng, từng vòng quấn quanh, gắt gao ôm nàng trong lòng.
Hắn cuối cùng buông tay, nhìn nàng bay lên chín tầng trời.
"Vậy thì như Mạn Mạn mong muốn."
Nàng bay lượn bốn biển, ta ở nơi này đợi nàng.
Lưỡng tình tương duyệt, cần gì sớm sớm chiều chiều gặp nhau.
Ta không thể ở bên nàng, vậy để ba cánh tâm hoa của ta ở bên nàng.
Vĩnh kết đạo lữ, đời này không thay đổi.
Một lời thề sau cơn say ấy, mùi rượu và hương hoa bầu bạn hóa thành một giấc mộng ngày xuân mịt mờ gần tối, để tình ý ẩn sâu nhiều năm phơi mình dưới ánh mặt trời, được người trân trọng nhặt lấy.
Nàng giấu sâu trong đáy lòng, hắn nặng nề giữ ở đầu trái tim.
Bọn họ yêu nhau, nhưng chưa từng chân chính yêu nhau.
Nước mắt nóng bỏng nhỏ giọt trên vệt máu tươi, đau lòng đến cực hạn, nàng tưởng sẽ khóc rống thành tiếng, nhưng chỉ có một tiếng nức nở nghẹn ngào, run rẩy không thành tiếng, chỉ có nước mắt tuôn rơi không ngừng, làm nhòe cả tầm mắt.
Hạo Nhất thương xót nhìn nàng, thần minh đ ộng tình, cũng chẳng khác gì phàm nhân.
"Ta cứ cảm thấy, hai người các ngươi rất giống nhau, có lẽ là vì tất cả những gì Lang Âm biết về tình yêu nhân thế đều học được từ cô. Cô yêu chúng sinh này, lại quên mất yêu chính mình, mà Lang Âm yêu cô, cũng quên mất bản thân. Hắn bảo cô nhớ 'khiến bản thân vui vẻ', nhưng bản thân hắn đã bao giờ làm được..."
Từ Mạn Mạn cười chua xót, giọng khàn khàn đứt quãng: "Thì ra là thế... Thế gian này không ai thâm tình như hắn, mà ta trước sau không biết."
Hạo Nhất ngưng thần nhìn Từ Mạn Mạn, chỉ thấy Thần Khiếu giữa mày nàng chợt tràn ra một luồng ma khí, nhè nhẹ từng đợt, nhuộm đôi mắt nàng thành màu đen càng thêm sâu thẳm.
Ngày ấy ở khách đi3m, nàng đã lập tâm ma huyết thề với Lang Âm.
Hắn nghe xong lời này, trong mắt thế nhưng lại ảm đạm đi.
Đến giờ phút này nàng mới hiểu vì sao hắn bi thương.
Bởi vì hắn chung quy biết - Mạn Mạn chưa bao giờ chân chính yêu hắn, cũng không rõ tình ý hắn dành cho nàng.
Trên đời này có rất nhiều người, yêu người khác hơn cả yêu bản thân.
Hắn là như thế, Mạn Mạn cũng như thế. Tâm nàng quá mức mềm mại, luôn dễ dàng đối tốt với người khác, lại quên mất chính mình.
Dù là vào thời khắc thề thốt.
Nhưng nàng nhất thời đã lừa dối chính mình, lại không thể lừa dối cả một đời.
Trong Vạn Tiên Trận của Ma giới, nàng mất đi sự phù hộ của nguyện lực chúng sinh, cho phép tâm ma từ trong lòng nảy sinh, quấn quanh thần hồn nàng, trói buộc nguyên thần nàng.
Nhất niệm tâm ma dâng, nhuộm đen cẩm bào, thần minh cuối cùng bước xuống khỏi thần đàn, cam tâm tình nguyện, bất hối đương sơ.
Hạo Nhất chăm chú nhìn Từ Mạn Mạn.
Ma khí thổi quét toàn thân, như xiềng xích vô hình trói buộc tâm thần, nàng vội nắm chặt song quyền, gân xanh nổi lên, mặt mày thánh khiết bị ma khí xâm nhiễm, nàng chậm rãi ngẩng đầu, hai tròng mắt sương mù dày đặc mờ mịt sâu thẳm mà khiếp người.
Nàng từ trong vũng máu đứng lên, lảo đảo giữ vững thân hình, phớt lờ cảm giác đau xót khắp người và nguyên thần vỡ vụn, chỉ nhìn chằm chằm Hạo Nhất, khàn giọng hỏi: "Làm sao... làm sao mới có thể để chàng trở về..."
Ánh mắt Hạo Nhất khẽ động: "Nếu hắn không thể trở về..."
Từ Mạn Mạn nắm lấy vạt áo Hạo Nhất, ánh mắt nghiêm nghị rồi lại kiên định: "Ngươi là bằng hữu của chàng, chàng nếu chết rồi, ngươi sao có thể không đau buồn, nhất định có biện pháp giúp Lang Âm sống lại!"
Hạo Nhất cười khổ: "Các ngươi quả thật rất giống nhau, đến thông minh cũng giống nhau... Hồi sinh Lang Âm, biện pháp không phải không có, chỉ là phải trả một cái giá cực lớn... Hắn tan hết bản thể, nhưng mà, vẫn còn một vật lưu giữ trên thế gian."
Từ Mạn Mạn ngẩn ra, buông lỏng tay nắm chặt Hạo Nhất, theo bản năng sờ lên chiếc phát quan của mình.
Nàng tháo Liễm Nguyệt quan xuống, run rẩy sờ viên tinh lung linh rực rỡ, bên trong viên tinh, vẫn cất giữ mảnh tâm hoa cuối cùng của Lang Âm.
"Lấy thần huyết tẩm bổ tâm hoa ba trăm năm, hắn có lẽ có một đường sống." Hạo Nhất định thần chăm chú nhìn Từ Mạn Mạn, "Nhưng cô có thể mất hết thần lực."
Ánh mắt Từ Mạn Mạn khẽ động.
Hạo Nhất lại nói: "Cô do dự rồi..."
Từ Mạn Mạn nhìn về phía hắn: "Làm thế nào mới có thể có nhiều sinh cơ hơn?"
Hạo Nhất giật mình.
"Chỉ thần huyết thôi đã đủ sao?"
"Có cần lấy thần hồn dưỡng hoa?"
"Cộng thêm máu thịt dưỡng hoa?"
Hạo Nhất thấy ánh mắt khát khao của Từ Mạn Mạn, lắc đầu bật cười, thở dài nói: "Ba ngày một chén máu tâm đầu, đủ rồi."
Hạo Nhất vừa dứt lời, nghiệp hỏa giữa mày rung lên, bay về phía Từ Mạn Mạn. Cửu U Nghiệp Hỏa luyện hóa bảy phần ma khí trên người nàng, chỉ còn ba phần không thể trừ bỏ, khắc sâu trong đáy lòng nàng.
Từ nay về sau, thần minh không còn thuần túy, nàng có tâm, và có một người là nguyên nhân dựng nên tâm ma.
"Từ Mạn Mạn... cô trân trọng bản thân, chờ hắn trở về."
Liễm Nguyệt đạo tôn tọa trấn Đạo Minh năm trăm năm, dựng lên trăm tòa Xu Cơ Lâu, Đạo Minh hưng thịnh, thiên hạ thái bình.
Chỉ khác với quá khứ đi vân du thiên hạ, sau này nàng thường ở Tứ Di Môn, ru rú trong nhà, một mình sống ở dược lư, mỗi ngày chỉ chăm sóc một gốc hoa non mềm mại. Pháp trận bố trí trong dược lư thiên hạ không gì phá nổi, tất cả mọi người lan truyền, dược lư cất giấu bảo vật trân quý nhất thiên hạ, cho nên Liễm Nguyệt đạo tôn thời thời khắc khắc canh giữ, trừ chuyện quan trọng không ra khỏi cửa, hễ ra ngoài cũng nhất định trong ngày phải trở về.
Dù là ai, mặt mũi lớn đến đâu cũng không khiến nàng ở lại lâu hơn một ngày.
Nàng là một cơn gió tự do, trong ba trăm năm đi khắp thiên hạ, cuối cùng vẫn trở về nơi cùng hắn quen biết.
Nàng tự tay dựng cho hoa non một cái lều có thể chuyển hướng, đặt tên "Phong Đình". Lều có một chiếc ghế nằm và một cái bàn, trên bàn có một con dao găm và một cái chén, lúc không tưới máu, nàng liền dựa vào ghế nằm trò chuyện với hắn, nói đến mệt thì ngủ thiếp đi. Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, mùi hoa nhàn nhạt thoảng qua mũi, cứ như hắn vẫn luôn ở đây.
"Lang Âm, hôm nay Lê Khước gửi thư đến, nói Lê Anh rời khỏi Chu Tử Khư, chẳng biết đi đâu, nàng tróc Cửu Dương Lê Hỏa, rời khỏi vị trí Vũ Hoàng, thiên hạ rộng lớn, để nàng đi vậy, nhưng ta thấy nàng cũng không vui."
"Lang Âm, hôm nay Ngao Tu đến thăm ta... Chàng ghen tị sao? Chúng ta không nói gì khác, chỉ bàn một chút chuyện chính sự. Bất quá... hắn trả lại cho ta nắm tóc kia. Ta nghĩ chàng hẳn là không để tâm, chỉ là mấy cây củ sen cần thôi, thân ngó sen đều để chàng ăn..."
"Lang Âm, tết Nguyên Tiêu lại đến, Ninh Hi biết ta thích ngắm đèn, đem dược lư treo đầy hoa đăng, nhưng đều không đẹp bằng chiếc đèn chàng làm kia. Thực ra năm đó ta không thả xuống sông, ta cứ cảm thấy đó là chàng tự tay làm, trên đó còn vẽ hình chàng, ta luyến tiếc để nó trôi đi..."
"Lang Âm, ta phát hiện mỗi đêm trăng lưỡi liềm, tâm ma của ta lại càng mạnh hơn, ta chỉ có thể dùng pháp trận vây khốn mình, nên không thể đến bên chàng, chàng đừng nhớ ta quá."
"Chính là Lang Âm... ta rất nhớ chàng..."
Bóng người thon dài luôn đứng ở phía sau, lại không có cách nào đáp lại nỗi nhớ của nàng, chỉ có chiếc đèn vẽ hình hắn, lặng lẽ chiếu sáng đêm tối. Nàng trắng đêm không ngủ, nhấc bút nhẹ nhàng đặt lên chỗ trống.
Nàng thường mơ thấy chuyện mấy trăm năm trước, tình yêu thiếu nữ, muốn nói lại thôi, gió đông dịu dàng, phồn hoa hiểu ý. Trong mộng không tự giác khẽ cong khóe môi, vô thức khẽ gọi một tiếng: "Ca ca..."
Trước mặt thế nhân trời quang trăng sáng, Liễm Nguyệt đạo tôn thánh khiết như thần, chỉ ở trước mặt hắn, mới có thể lộ ra vẻ đ ộng tình động tâm.
Đóa hoa dưới sự che chở tận tâm của nàng, quả thực chậm rãi nảy mầm.
Trăm năm nảy mầm.
Trăm năm lá dài.
Nàng khẽ chạm vào đầu lá, tựa hồ có thể cảm nhận được hơi ấm đầu ngón tay hắn.
Hai trăm năm trôi qua, tầng tầng lớp lớp lá mềm phủ kín Phong Đình, gió nhẹ thổi qua, liền dâng lên một trận sóng xanh biếc.
Hắn cuối cùng kết nụ hoa.
Nàng khẽ chạm mũi vào, hương thơm ngào ngạt tràn đầy cõi lòng, trong lòng liền bình yên xuống.
Lang Âm ở Tứ Di Môn chờ nàng hai trăm năm, chính là như vậy...
Nàng ngày ngày đếm cánh hoa, một cánh, hai cánh, ba cánh...
Có đôi khi đếm, liền không cẩn thận gục vào lá cây ngủ quên. Lúc tỉnh lại trên người mềm mại mấy tầng phiến lá, che chắn gió sương cho nàng.
"Chàng có cảm nhận được ta không?" Nàng khẽ vuốt v3 cánh hoa, nhỏ giọng hỏi.
Nàng vốn có thể cảm nhận vạn vật, nhưng ba ngày một chén máu tâm đầu, khiến tu vi nàng giảm sút, rất khó có thể như trước kia mở rộng cảm giác.
Nhưng nàng mơ hồ chắc chắn, Lang Âm có tri giác.
Dù chỉ là bản năng, hắn vẫn sẽ che mưa chắn gió cho nàng.
Một ngày kia trời trong gió ấm, đúng vào ngày Tứ Di Môn mười năm mở cửa nạp đệ tử mới một lần. Đệ tử phụng lệnh chưởng giáo, đến Phong Đình thỉnh Liễm Nguyệt sư tổ đến tiền sảnh huấn đạo vài câu, lại bị kết giới ngăn ở bên ngoài dược lư.
Nàng cúi đầu hành đại lễ, vừa đứng dậy muốn gọi tên húy của sư tổ, thì một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo một làn hương thanh nhã ngào ngạt.
Nàng mở to mắt, nhìn người đứng trong Phong Đình, hắn thân hình cao ráo như ngọc, thẳng tắp như trúc, tiên tư thần thái, lại tựa gió xuân dịu dàng, khuôn mặt mềm mại ấm áp mỉm cười, chăm chú nhìn người phụ nữ đang ngủ say. Bàn tay hắn m ơn trớn khuôn mặt non mềm của nàng, một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên môi.
Đệ tử há hốc miệng, liền thấy vị công tử thần tiên kia nhìn ra, giơ tay đặt lên đôi môi mỏng nhạt, nhẹ nhàng lắc đầu.
Nàng nhất thời đỏ mặt, bưng kín miệng không dám đánh thức sư tổ, trơ mắt nhìn vị công tử thần tiên kia cúi người bế sư tổ lên, đi về phía trong phòng.
Nàng đột nhiên hoàn hồn, trong lòng rối rắm không biết nên đánh thức sư tổ hay bẩm báo chưởng giáo, người đàn ông kia hẳn là không có ý đồ xấu, nhưng đây là pháp trận sư tổ bày ra, trên đời này không ai có thể tự tiện xông vào, trừ phi hắn vốn ở bên trong...
Nàng bỗng nhiên nhớ tới một chuyện cũ giới tu đạo lưu truyền ba trăm năm.
Nghe nói năm đó Liễm Nguyệt đạo tôn cực kỳ phong lưu, vơ vét mỹ nam thiên hạ song tu, từ Đế Loan, đến Vân Giao, thậm chí một đóa hoa thế ngoại tiên nhân ẩn ở Lưỡng Giới Sơn cũng không tha, có thể nói chay mặn không kỵ, phong lưu thành tính. Nhưng nàng đa tình lại vô tình, trêu chọc bao nhiêu người mà không có một đạo lữ, cuối cùng trốn đến tiểu dược lư này cách biệt với thế nhân, đối với những kẻ bạc tình vô nghĩa kia, nàng bội tình bạc nghĩa.
Hóa ra... nàng trốn ở đây là kim ốc tàng kiều...
Đệ tử nhớ tới vị công tử thần tiên kia khẽ cười, rũ mắt xuống, mặt không khỏi nóng bừng.
Cũng khó trách sư tổ phong lưu một đời, lại thua ở nơi này, vị công tử thần tiên ôn nhu thâm tình như vậy, ai có thể chống đỡ được nụ cười như gió xuân của hắn...
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.