Ngụy Hữu Đạo lắc đầu.
- Chưa từng nghe qua, tuổi tác lại nhỏ như vậy, lại dám xông mười lồng thú, chỗ dựa của hắn rốt cuộc là cái gì?
Giang Nam Bình nhăn mày lại.
- Chỗ dựa? Mười lồng thú đứng sừng sững ở nơi đây đã nghìn năm, chưa từng có người nào thành công qua. Ai dám nói có chỗ dựa? Chắc hẳn chính là một nhân vật nhỏ thích lấy lòng mọi người mà thôi!
Ngụy Hữu Đạo giơ bàn tay ngăn lại.
- Đúng vậy, Thú Đường ở Hiên Viên vương quốc thành lập nghìn năm qua, từng xuất hiện vô số thiên tài, không ai thành công. Một người không biết từ đâu xuất hiện mà thôi, chắc hẳn muốn mua danh chuộc tiếng.
Đối với lời của hắn, Giang Nam Bình biểu thị tán thành, lên tiếng:
- Lại xem hắn có mạng sống hay không...
...
- Là... là... hắn?
- Tại sao là hắn? Hắn điên rồi sao?
Khác với sự nghi ngờ của mọi người, Phong đường chủ, Vương thú sư nhìn thấy được bóng người, biến sắc, thiếu chút nữa thì kinh ngạc cắn đứt đầu lưỡi xuống.
- Các ngươi quen hắn?
La Đường sửng sốt, vội vàng xem qua.
- Hắn... chính là người ta bình thường nói... Trương thú sư!
Cắn đầu lưỡi một chút, phát hiện không phải nằm mơ, trong ánh mắt Phong đường chủ đầy hoảng hốt.
Vốn tưởng rằng người khiêu chiến mười lồng thú kia, là thần thánh phương nào. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, tự nhiên mình biết, chính là vị... Trương Huyền kia!
Người này không phải là đi Thiên Vũ vương quốc, liên lạc không được sao?
Thế nào lại chạy tới nơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-dao-do-thu-quan/867548/chuong-690.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.