Hoàng Dược Sư nhìn thấy con gái bỏ đi, còn chưa kể đến đệ tử cũng không muốn nhìn mặt mình cảm giác đau như tim khắc tha thu, đau hơn vạn lần mr. siro đi à. Hắn ăn ở không phải là rất tốt sao a. Tại sao đệ tử đứa nào cũng sợ người sợ bệnh, gái sợ giang, trai sợ mai vậy à. Hắn cũng không phải bị bệnh lậu đi a. Hiện tại cả đứa con gái cũng ghét hắn nữa đi à.
“Đi với ta làm vài chén chứ. Tâm trạng hiện tại đang có chút tha thu thơ thẩn người thờ thẫn đi à.” Diệp Thần nhìn cái này Hoàng Dược Sư liền mở miệng nói.
“Miễn là ngươi trả tiền là được đi à.” Hoàng Dược Sư thở dài nhìn hắn nói. ĐÚng là khi buồn một chút rượu có thể giúp nỗi đau nhẹ bớt đi à.
“Yên tâm rửa bát quán bà tám hân hạnh tài trợ chương trình này.” Diệp Thần liền vỗ vai của Hoàng Dược Sư nói.
“Ý ngươi là nếu khôn trả tiền để ta ở lại rửa bát thuê trả nợ đấy hả. Ta nói từ nhỏ đến lớn ta còn chưa có bao giò rửa bát qua đó nghen” Hoàng Dược Sư liền mắt có chút giật giật mở miệng nói. Cái tên chết bầm này nếu không phải ngươi trộm tiền của ta, vậy bây giờ ta liền có thể thoải mái mà uống đi à.
“Lại một câu nói chính cờ mờ nó xác. Được rồi, lão già cứ tin vào bản thân ngươi sẽ nhận ra mình biết nhiều hơn những gì mình vẫn nghĩ đó à.” Diệp Thần liền mở miệng cười nói.
“Ngươi tốt quá đi a. Tốt đến sợ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-dao-he-thong/1361568/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.