Đều là chính phẩm. Lời thương gia nói, quả nhiên không thể tin tưởng.
Hoa văn ở trong mắt dao động, rất nhanh lại nhìn một lần.
Mấy thứ này cơ bản đều có thể liếc mắt nhìn thấu, không quá nhiều bảo bối trân quý. Hắn cũng không có quá nhiều do dự, chỉ về phía vật phẩm màu xám cách đó không xa, trực tiếp mở miệng:
- Đây là vật gì?
- Cái này?
Chủ quán thoáng sửng sốt một chút, lập tức cười:
- Vị thiếu gia này thật là có mắt nhìn. Đây chính là thứ đáng tiền nhất trong quầy hàng của ta, là ta nhận được từ trong tay một tên trộm mộ. Cụ thể là bảo bối gì, cũng không biết được rõ ràng. Chỉ có điều, đã từng sử dụng lửa luyện qua, hoàn toàn không tổn hại. Sử dụng nước ngâm qua, cũng không có bất kỳ vết thương nào, vô cùng cứng rắn. Tuyệt đối là một bảo bối nhất đẳng...
- Trân quý nhất? Ngươi lừa gạt ai?
Nghe hắn tự biên tự diễn không ngừng, Triệu Phi Vũ hừ một tiếng.
Chủ quán của những quầy hàng này, chỉ cần có người nhìn trúng đồ, đều sẽ nói như vậy, có ý định bán đắt một chút.
Gì mà đáng tiền nhất, trân quý nhất, nếu như tin tưởng, vậy thật khờ.
- Ta làm sao dám lừa gạt các ngươi. Vật này thật sự rất trân quý. Ta từng nhờ một vị giám bảo sư nhị tinh giám định, cũng không có kết quả!
Chủ quán nói lời thề son sắt.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-dao-huu-khuyet-bong-lan/2792655/chuong-520.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.