Bất đắc dĩ, họ đành để ta trở về.
Ta đã sớm tính toán mệnh bàn cho phụ mẫu, họ là những người có phúc lộc song toàn, nhưng cung tử tức lại không có sao chủ, ám muội.
Hai người con duy nhất của họ, ta và ca ca, đều không thể ở bên cạnh phụng dưỡng. Đây là số mệnh, không thể cưỡng cầu.
Nhưng trong cõi u minh đã có sự sắp đặt, ta còn tính được rằng phụ mẫu sau này sẽ có con nuôi chăm sóc lúc tuổi già, hưởng trọn những năm tháng cuối đời.
Chỉ cần vậy là đủ rồi.
Trên đường trở về Cửu Nghi Cung, Thanh Ngư thở dài: "Lúc đầu ta còn tưởng rằng cô nương thật sự muốn nhập cung, noi theo tấm gương của Lã Thái Hậu, Lưu Thái Hậu."
Ta chỉ khẽ lắc đầu.
Ngày đó, sư phụ đã nói với ta rằng, mệnh bàn của mỗi người đều có nhiều ngã rẽ, ta liền hiểu ra. Người không muốn ta chìm đắm trong hận thù, dấn thân vào con đường nhuốm đầy m.á.u tanh.
Nắm giữ quyền lực, định đoạt sinh tử, quả thật là điều cám dỗ. Nhưng đối với ta, được nghe tiếng đàn trong mưa ở Cửu Nghi Cung, được ngắm rồng lượn trên mây, mới là điều tâm niệm.
Vậy nên, ta đâu chỉ có hai lựa chọn. Ta còn có lựa chọn thứ ba, chính là trực tiếp ám sát Nguyên Trinh Đế. Nhưng ám sát một vị vua không phải là chuyện dễ dàng, sơ sẩy một chút sẽ liên lụy đến cả gia tộc.
Gia tộc họ Từ ta bên ngoài có Hoài Dương Vương là kẻ thù chính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-dao-nhuoc-ngai/1524123/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.