Thiên Phong, nơi ở của Sở Vân Mặc.
Cổ Trình Thành đạp kiếm đáp đất, sắc mặt âm trầm, hiện tại chung quanh chỗ hắn ở có vô số đệ tử đứng hóng hớt.
“Cút hết cho ta!”
Cổ Trình Thành vừa đạp đất, sát khí bùng nổ, trường thương xuất hiện trong tay, khí thế Trúc Thể viên mãn bộc phát.
“Trúc Thể viên mãn, Sở Vân Mặc đã đột phá Trúc Thể viên mãn!”
“Ngông gì chứ! Đối diện với đám Chu Đồng, chẳng phải sợ như chó chết à!”
“Suỵt! Dù sao hắn cũng là dòng chính Sở gia, chúng ta không thể chọc vào đâu, đi đi đi!”
“Ta chỉ là chướng mắt loại người này thôi, buồn cười!”
Một đám tu sĩ châm chọc mỉa mai nhưng lo ngại thân phận của Sở Vân Mặc nên họ chọn cách rời xa.
Cổ Trình Thành không có tâm trạng đôi co với đám người này, hắn biết tỷ tỷ của mình bị mọi người hiểu lầm, đang ở trong sân nhà của hắn, không dám ra cửa.
Trong lòng Sở Vân Mặc lo lắng cho Sở Tiêu Tiêu, dù sao Sở Vân Mặc trước đây cũng là không chịu đựng nổi mà tự sát, cũng không biết tính cách tỷ tỷ của hắn thế nào.
Bước vào trong sân, lấy ra trận bài, mở trận môn, tiếp theo Cổ Trình Thành đẩy cửa vào.
Giờ phút này, một bóng người duyên dáng đang ngồi trên ghế đá trong sân, lệ rơi như mưa trên mặt.
Thấy người tới, Sở Tiêu Tiêu vội đứng lên, bối rối lau nước mắt.
Cổ Trình Thành vung tay, đóng cửa, chặn lại những ánh mắt trào phúng của đám tu sĩ ở bên ngoài.
“Đệ đệ!”
Sở Tiêu Tiêu ấm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-de-bat-tu/255840/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.