Tám con người trẻ tuổi, gấp gáp chạy dưới cơn mưa như trút nước. Bọn họ không ngại gian khó, không sợ đường trơn trượt, chỉ mong kịp lúc cản lại đại nạn.
Đến trước cửa căn nhà rách nát, Trương Vô Minh đi trước, không ngần ngại phá cửa xông vào: "Xin thất lễ!"
Căn nhà nhỏ lạnh ngắt như tờ, chỉ có tiếng mưa bên hiên không ngừng rơi tí tách. Vẫn là đám người Hại Thiên Thu đến trễ một bước. Trong căn nhà này ngoài thi hài của Lạc thị đã lạnh, ngoài ra không thấy Tiểu Thúy đâu.
Hại Thiên Thu tặc lưỡi, xoay đầu đi trước: "Mau trở lại hồ Tam Ngã!"
Đám người chạy vội ra tới cửa thành, xong lại phi kiếm. Chưa tới một khắc bọn họ đã tới được hồ Tam Ngã.
Từ trên cao, đám người Hại Thiên Thu đã thấy được một chiếc thuyền gỗ nho nhỏ giữa hồ. Nhìn rõ trên thuyền là ai, Lâm Chí Hàn hô: "Là nàng!"
Tiểu Thúy một mình đứng trên chiếc thuyền gỗ, tay buông lỏng mái chèo, tùy ý cho nó trôi theo dòng nước. Nàng mặt không một chút cảm xúc, rút từ trong tay áo ra một cái lệnh bài cũ kỹ.
Lệnh bài vừa được mở ra, ánh tím lập tức chiếu rọi. Loại ánh sáng kỳ dị, giữa mưa gầm sống giữ, hắt lên mặt nàng càng làm tăng thêm vẻ kỳ quặc.
Hại Thiên Thu thấy vậy, quát to: "Mau ngăn nàng lại!"
Hàn Tuyết Âm dẫn đầu, mang theo Hại Thiên Thu tăng nhanh tốc độ, hướng thẳng Tiểu Thúy. Mấy người còn lại cũng theo sát phía sau.
Tiểu Thúy lạnh lùng liếc nhìn đám người nam thanh nữ tú đang bay tới.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-dia-van-hoi/2510053/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.