Bên kia Hại Thiên Thu cực khổ thoát khỏi vuốt sắc của Tam Vĩ Ngao Tạng. Bên này đám người Hàn Tuyết Âm bội thu dọn hàng.
"Thành Sa Viên nổi tiếng phồn hoa, quả thật là không sai." Lâm Chí Hàn một bên vừa đếm tiền, một bên nói: "Mọi người nhìn này, chỉ mới bán một chút đã thu hai trăm lượng!"
Thuấn Giai cũng gật gật đầu, nói: "Không chỉ phồn hoa, mà chi tiền cũng thật mạnh tay."
"Còn khiến ta bất ngờ hơn nữa, chính là yêu mà cũng đi mua bùa trừ yêu." Phong Hào đẩy gọng kính nói: "Đúng là chuyện chưa từng thấy."
"Được rồi." Hàn Tuyết Âm đứng một bên nói: "Mau dọn hàng đi, chúng ta sớm một chút đi tìm khách điếm."
Hiện giờ trời đã ngã chiều, ánh tà dương đỏ rực tỏa xuống các nẻo đường. Hàn Tuyết Âm nhìn sắc trời, trong lòng tính toán một chút. Có lẽ trời sẽ tắt nắng sớm thôi.
"A! Mau chạy!" Bỗng nhiên từ ngoài đầu đường vọng tới mấy tiếng la thất thanh.
Hàn Tuyết Âm rất nhanh nhìn về phía đó, chỉ thấy phương xa một mảnh hỗn loạn. Còn người dân lúc nãy vẫn còn cười nói, giờ đây đang hoảng loạn bỏ chạy.
"Để ta đi xem một chút." Thuấn Giai nói rồi, phi thân nhanh tới chỗ náo loạn kia.
Trên đường đi, hắn thuận tiện đỡ lấy một lão bá vấp ngã bên đường. Hắn cẩn thận giúp lão bá đứng dậy, nói: "Lão bá, phía trước xảy ra chuyện gì?"
"Ây da, công tử mau chạy đi." Lão bá kia mặt mày run run nói: "Không biết từ đâu lại xuất hiện bọn cương thi. Trong nháy mắt đã hơn chục người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-dia-van-hoi/2510074/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.