Hàn Tuyết Âm khóc, khóc khi tuổi nhỏ phải chia xa với mẫu thân. Một mình cô quạnh vượt qua ngày ngày đêm đêm. Để bảo vệ bản thân, mà nàng tự chôn vùi cảm xúc của bản thân. Đến cả Lam Mạnh Khải cũng từng nói thế này: "Con người ta nếu đã nếm trải cùng cực của đau khổ, cảm xúc liền sẽ chết lặng. Không cảm xúc tức công bằng liêm chính, vững như thái sơn, chính là một thứ tuyệt hảo để tu tiên. Nhưng cũng thật tiếc thay, tiếc thay."
Đại đạo vô tình, công bằng tuyệt đối, từ đó mà lưu chuyển vạn vật. Vô tình, cũng chính là gần nhất với đại đạo. Nhưng để tiến gần tới đại đạo cần phải vô tình? Hay vô tình chỉ là một cách để trốn tránh niềm đau? Bởi vì có tình mà cảm thấy đau, vậy nên vô tình thì liền không cần nếm trải đau. Những điều này có lẽ mỗi người đều có một cách lý giải riêng. Lam Mạnh Khải chỉ tiếc thay, nếu Hàn Tuyết Âm thật sự vô tình, liền sẽ không nếm được nhân gian mỹ vị.
Hắn nhìn Hàn Tuyết Âm lớn lên, nhìn nàng vì trở nên cường đại không tiếc lao đầu vào tu luyện. Giống như thiêu thân lao đầu vào lửa. Người tu tiên chẳng phải cũng giống thế? Biết rõ nguy hiểm trùng trùng lại vẫn cứ tìm đường thanh tiên, để rồi kẻ bị gϊếŧ thì bị gϊếŧ, kẻ tới số cũng liền chết dưới thiên đạo. Nhìn thấu biệt ly, từ tuổi trẻ nhiệt huyết sôi trào tới kẻ sống trăm năm, Lam Mạnh Khải hiển nhiên không hy vọng Hàn Tuyết Âm vẫn mãi cô độc bước đi. Năm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-dia-van-hoi/82187/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.