Trực giác, là một thứ có vẻ thật mơ hồ, nhưng đôi khi lại là một thứ thật đặt biệt. Có những người sinh ra đã mang sẵn trực giác mạnh mẽ. Giống như thầy trừ tà, vừa sinh ra đã có khả năng cảm nhận nơi có âm khí nặng nề. Cũng có những trực giác, là do tôi luyện từ vô số kinh nghiệm mà hình thành. Tư Đồ Nghệ Mưu chính là loại này.
Lời này vừa ra, Tư Đồ Nghệ Mưu không một chút ngừng ngại dùng linh lực đánh về phía Hạ Thiên Thu, một bên kéo Hàn Tuyết Âm bay ra khỏi lều.
Chử Thiên Hành cùng Chử Thiên Nhàn cũng tùy theo mà rút kiếm. Nhưng không đợi bọn họ thay Hạ Thiên Thu đỡ đòn, một luồng khí đen từ đâu xuất hiện đã trước một bước phá tang mấy đạo linh khí của Tư Đồ Nghệ Mưu.
"Ầm!" Một tiếng, mọi người chỉ đột nhiên nghe lều lớn nổ mạnh. Thiên Ma Xích cũng không biết khi nào hiện ra trên tay Hàn Tuyết Âm.
Đáng thương ba người Vương Duật, Cố Hàm, Bạch Li ngồi xổm xung quanh lò nướng thiệt, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra tên cõi đời.
Vương Duật nhanh trí, vẽ một vòng phù chú bảo vệ bếp than: "May mắn may mắn, chưa đổ hết."
Cố Hàm cùng Bạch Li bật ngón cái: "Hay lắm huynh đệ!"
"Vèo!"
"Răng rắc." Ba người chăm chú nhìn bếp than, nứt nho nhỏ, nứt hơi lớn, hơi lớn lớn, rồi hóa thành tro bụi.
Bạch Li quăng đũa: "Trời đánh còn tránh bữa ăn! Tên nào dám phá bữa ăn của ta lăn ra đây!"
Hàn Tuyết Âm trợn tròn mắt nhìn Thiên Ma Xích trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-dia-van-hoi/82191/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.