Người ta thường nói, đại sư tỷ đi rồi thì phải làm sao? Câu trả lời tất nhiên là nhàn rỗi! Trái ngược với bên phía Hàn Tuyết Âm đầy cực khổ, đám người Thuấn Giai có thể nói là đời sống hưởng thụ nha!
Sáng ngủ tới mặt trời lên cao, điểm tâm thơm ngon vừa miệng. Trưa trưa ngồi nghe kể chuyện, lại ăn chút đậu phộng bánh ngọt. Chiều chiều tối tối nghe hát ăn thịt. Nói chung là, bọn hắn thật hưởng thụ kỳ nghỉ này.
Cũng vì thế, Thanh Dạ Vũ đã nhiều ngày tức điên. Hắn gân xanh bạo khởi, lôi kéo tay áo Thuấn Giai: "Aaaaa! Các ngươi đã hứa giúp ta tìm đệ đệ!" Nhưng rất tiếc, thân hình nhỏ bé của hắn kéo không động nổi thân hình to lớn Thuấn Giai.
Thuấn Giai cắn một cái hạt dưa, ngoáy ngoáy lỗ tai: "Đẻ yên nào, cho bọn ta còn nghe kể chuyện. Chí Hàn, gọi thêm dĩa bánh dứa."
Lâm Chí Hàn quăng vỏ hạt dưa, hô to: "Tiểu nhi! Thêm dĩa bánh dứa!"
"Có liền!"
"Các ngươi đã hứa sẽ giúp ta!" Thanh Dạ Vũ dùng hết sức kéo: "Các ngươi không thể thất hứa!" Nhưng như cũ kéo không được Thuấn Giai.
Thuấn Giai trực tiếp phất tay áo, thoát khỏi tay nhỏ của Thanh Dạ Vũ, nhún nhún vai nói: "Đó là đại sư tỷ hứa. HIện giờ đại sư tỷ đi rồi, ngươi muốn gì thì ngươi đi tìm nàng nói. Bọn ta không làm!" Nói xong hắn lại tiếp tục cắn uống trà cắn hạt dưa.
Thanh Dạ Vũ nghe hắn nói, gân xanh bạo khởi: "Các nguoi như vậy là không giữ chữ tín, sẽ bị nghiệp báo quấn thân! Ai da!"
Lâm Chí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-dia-van-hoi/82220/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.