Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Nghiên Ca sững sờ, đứng lên nhìn dáng vẻ giống hệt nhau của Lục Lăng Nghiệp và Sơ Bảo, cô thầm chấn động. Có
thể là cô hoảng sợ đến loạn rồi, nếu khôn3g tại sao cô lại cảm thấy Lục Lăng Nghiệp và Sơ Bảo giống nhau như vậy.
Có lẽ nguyên nhân là bởi vì Sơ Bảo và Lục Thiếu Nhiên hơi giống nhau.1
Sơ Bảo nhìn anh một lúc, sau đó bé chớp chớp đôi mắt cay mỏi, trở về bên cạnh Nghiên Ca, gục trên đùi cô, ngẩng
đầu nhìn cô: “Mẹ ơi, vào nhà9 có được không?” Nghiên Ca nhìn trộm Lục Lăng Nghiệp, chưa kịp trả lời, Sơ Bảo đã
quay đầu lại, giọng điệu hơi ngựng ngập: “Ông trẻ, bế!” Sơ Bảo dang3 hai tay với Lục Lăng Nghiệp, ngửa đầu nói:
“Tay mẹ bị thương, phạt ông trẻ bế con vào nhà.” Mi tâm Lục Lăng Nghiệp dãn ra, nhìn đôi mắt giống hệt Ng8hiên
Ca của Sơ Bảo không hiểu sao tâm trạng lại bình tĩnh hơn rất nhiều. Anh chia đôi tay dày rộng, nhấc Sơ bảo lên ôm
vào lòng, nhìn bé: “Con tên gì?”
Đây là lần đầu tiên Lục Lăng Nghiệp bế một đứa trẻ tầm tuổi này nên động tác của anh không được tự nhiên lắm.
Đôi mắt to tròn của Sơ Bảo đảo tròn, hơi sáng lên: “Mẹ, mẹ nói đi, con tên là gì?”
Nghiên Ca thở dài, không chút chần chờ: “Chú Út, thằng bé tên là Cố Sơ Bảo!”
“Cổ, Sơ, Bảo?”
Vẻ mặt của Lục Lăng Nghiệp có hơi thay đổi. Anh suy ngẫm tên của Sơ Bảo, che giấu vẻ u ám, sắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-duong-co-em/2127704/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.