Không gian trước mắt, so với phòng chứa đồ còn hẹp hơn, diện tích chỉ to hơn thang máy một chút. Trần nhà màu trắng, từ trên chiếu xuống ánh sáng trắng nhu hòa; sàn nhà dưới chân là hoa văn ô vuông đen trắng giao nhau, giống như bàn cờ vua. Cổ quái nhất là ngoại trừ cửa thang máy ra, bốn phía vách tường đều do các mặt gương lồi lõm vặn vẹo tạo thành.
Trong gương có rất nhiều Phong Bất Giác, đều trông rất kỳ quái. Không chỉ là hình thể bị vặn vẹo, cả biểu lộ trên mặt lẫn khí chất trên người đều bị những tấm gương này cải biến. Trong những tấm gương này, có thể thấy sự vui mừng, phẫn nộ, buồn bã, nực cười, tham, si, cuồng... Phảng phất giống như mỗi một mặt gương đều đại biểu cho một loại tâm tình hoặc dục vọng khác nhau.
“Còn tưởng rằng sẽ là một không gian công cộng giống như thương thành chứ.” Phong Bất Giác tự nhủ nói một câu, ánh mắt của hắn đã bị món vật duy nhất trong phòng hấp dẫn.
Ở chính giữa gian phòng, trên sàn nhà có đặt một cái hộp quà lớn khoảng một mét vuông với đủ mọi màu sắc sặc sỡ.
“Có lẽ... Nếu như ta mở nó ra thì sẽ có một chú hề nửa người dưới gắn lò xo đột nhiên nhảy ra dọa chăng...” Phong Bất Giác nhún vai cười, tiến lại gần đó.
Lúc này đã có thông báo từ hệ thống vang lên: [Lúc đứng trước cái hộp kinh hãi, bạn có thể mở menu đặc biệt ra xem vật phẩm.]
“Cắt... Hóa ra chỉ là để tạo dáng một chút thôi sao.” Phong Bất Giác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-duong-kinh-khung-kinh-hai-thien-duong/2573572/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.