Sau khi dùng xong bữa sáng, Ngôn Thương Du đi đến trường khảo báo danh.
Đi dạo trên con đường phố náo nhiệt tấp nập. Đi đến cuối phố thấy một tửu điếm vắng vẻ, nói đúng hơn là chả có ai. Bước vào trong, thấy vẻ mặt như đưa đám của chủ tiệm, Ngôn Thương Du đi đến trước mặt.
"Nơi này thật vắng khách a!" Ngôn Thương Du cảm thán một câu. Thấy ánh mắt đầy không hiểu có chút đồng tình với câu nói của Ngôn Thương Du.
"Ông chủ, ế đến thế này mà ông còn dám mở cửa. Dăm ba ngày nữa ông chỉ có nước cạp đất mà ăn a."
Nghe được Ngôn Thương Du nói đầy ý vị trêu chọc, ông chủ chỉ biết lắc đầu thở dài, người ta nói đúng chứ đâu có sai.
"Chứ tôi biết làm sao bây giờ, cứ như vầy chỉ có nước về quê cày ruộng kiếm sống. Cứ tiếp tục ở đây cháo cũng không có để húp." Ông chủ càng thêm sầu não như ai oán.
"Thế ông về quê đi a, về đó cày bừa còn có thịt có cá cho con cháu. Bán tửu điếm này cho ta đi, như vậy sẽ có vốn để sinh sống." Ngôn Thương Du thêm dầu vào lửa rồi muốn thu điếm này vào tay. Ông chủ nhìn Ngôn Thương Du, một thân tuấn lãng bất phàm, lời vừa nói ra đầy vẻ chân thật nên cũng thập phần xiêu lòng.
"Vị công tử này muốn mua tiểu điếm ế ẩm này sao ? Để làm gì ?"
"Ta mua tửu điếm tất nhiên là để kinh doanh, còn làm như thế nào thì ông không cần biết a. Nói đi, ông muốn bán lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-duyen-dinh-thien-nien/1417324/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.