Loại phương thức quyết chiến này, cho dù quân Tùy cuối cùng có khả năng chiến thắng quân Đột Quyết thì cũng phải trả giá bằng thương vong thảm trọng.
Lý Tĩnh biết rõ, Dương Nguyên Khánh tuyệt đối không muốn chọn loại phương thức chiến tranh này, nhưng quân Đột Quyết lại lựa chọn nó. Điều này khiến cho Dương Nguyên Khánh chỉ có thể bất đắc dĩ mà đối mặt. Nhưng điều làm cho Lý Tĩnh còn lo lắng hơn là quân số Đột Quyết nhiều hơn gấp hai lần quân Tùy, chưa nói đến thắng thảm, muốn chiến thắng trong cuộc chiến này còn là một vấn đề khó khăn.
Lúc này, quân Tùy chỉ có thể dựa vào khí thế vang dội và hai chi trọng giáp kỳ binh để có thể giành được thắng lợi.
Đúng lúc đó, một đội kỵ binh chạy như bay tới, giáo úy cầm đầu hô to lên từ xa:
- Lý tổng quản!
Lý Tĩnh nhận ra đây là thân binh giáo úy bên người Dương Nguyên Khánh, hắn thấy đối phương vẻ mặt lo lắng, trong lòng lập tức cả kinh, vội vàng giục ngựa tiến lên hỏi:
- Tình huống thế nào?
Giáo úy lắc đầu, giọng điệu vô cùng trầm trọng:
- Song phương đều tử thương thảm trọng, trọng giáp bộ binh tiêu hao thể lực quá lớn, không duy trì được, hiện nay đã tổn thất hơn hai ngàn người, cung kỵ binh cũng thương vong quá nửa.
Tâm tình Lý Tĩnh giống như rơi xuống vực sâu, trọng giáp bộ binh có khả năng phòng ngự mạnh nhất, không ngờ cũng thương vong hơn hai ngàn người, nếu vậy thì các chi quân đội khác thương vong thế nào cũng có thể biết,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-ha-kieu-hung/2338792/chuong-937.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.