Trong triều hội, Sở Vương đã xác định chính sách tiết kiệm để kiến quốc, trong đó cấm dùng lương thực để ủ rượu cũng là một loại tiết kiệm. Buổi sáng vừa ra luật, thì Vương gia lập tức xảy ra chuyện. Rõ ràng là Sở Vương sẽ ra tay với Vương gia, giết một người để răn trăm người.
Tuy Vương Tự nói sơ lược qua nhưng trong lòng Bùi Tấn biết rõ, việc này vô cùng nghiêm trọng, tổ phụ giả bệnh là cử chỉ hoàn toàn chính xác.
Bùi Tấn cũng giả bộ an ủi Vương Tự:
- Thế thúc cũng không nên lo lắng quá, dù sao thế thúc cũng là cậu của Sở Vương phi, cũng là ông cậu của thế tử, Sở Vương điện hạ thế nào cũng sẽ nể mặt, không xử phạt quá nghiêm khắc đâu.
Mặc dù miệng nói như vậy nhưng trong lòng Bùi Tấn lại biết rất rõ, nếu quả thực nể tình Sở Vương phi thì Vương Tự và Vương Túc đã không bị giáng chức rồi.
Hai người nhanh chóng đi vào trước tĩnh thất nơi Bùi Củ nằm dưỡng bệnh, có hai thị nữ đứng ngoài cửa, trong tay đang cầm túi thuốc. Bùi Tấn tiến lên gõ cửa, gọi:
- Tổ phụ, tôn nhi đưa Vương thế thúc đến đây ạ.
- Vào đi.
Trong phòng vọng ra tiếng nói già nua run rẩy của Bùi Củ.
- Xin mời thế thúc!
Bùi Tấn dẫn Vương Tự vào phòng bệnh, chỉ thấy Bùi Củ đang nằm trên giường bệnh, mặt như giấy vàng, hai mắt vô thần, cả người gầy như que củi, vừa gặp là cảm tưởng như lão có vẻ như vừa gặp đại hạn.
Bên cạnh có thị nữ dùng thìa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-ha-kieu-hung/2338970/chuong-847.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.