Dương Nguyên Khánh cảm nhận được sự bất an trong lòng cô, liền cười hỏi:
- Bản thân công chúa có muốn ở trong cung Tấn Dương không? Nếu công chúa muốn, vi thần sẽ sắp xếp.
Dương Phương Hinh không muôn nói rằng mình muốn ở trong phủ của Dương Nguyên Khánh, cô nói vòng vo:
- Nếu tỷ tỷ cũng vào ở trong cung Tấn Dương, thì ta cũng bằng lòng dọn đến cung Tấn Dương. Dù sao ta cũng muốn ở cùng với tỷ ấy.
Dương Nguyên Khánh ha hả cười,
- Vi thần hiểu rồi!
- Dương tổng quản…
Trong xe ngựa, Dương Phương Hinh không kìm được liền hỏi:
- Băng nhi nói ngươi là người đàn ông nhân hậu nhất thế gian. Ngươi có thấy đúng không?
- Vi thần là cha nó. Đối với nó đương nhiên vi thần là người đàn ông nhân hậu nhất thế gian rồi. Công chúa không cho rằng phụ thân của công chúa là người tốt nhất thiên hạ này sao?
- Đúng vậy!
Trong xe ngựa Dương Phương Hinh thấp giọng nói:
- Trong thiên hạ cha của ta là nhân ái nhất, bao dung nhất, là người lương thiện nhất không ai sánh bằng.
Trầm ngâm một lúc, Dương Phương Hinh lại nói nhỏ:
- Dương tổng quản, cảm ơn ngươi!
- Cảm ơn cái gì?
Dương Nguyên Khánh không hiểu liền hỏi.
- Cảm ơn ngươi đã tôn cha ta làm Vũ Đế chứ không dùng Dương, Suy, Ai, Mạt. Những chữ này sẽ hạ thấp cha ta. Ta nghe nói triều Đường gọi cha ta là Dương Đế. Dương tổng quản, ta hy vọng ngươi sẽ thắng triều Đường.
Dương Nguyên Khánh gật đầu
- Công chúa điện hạ, công chúa nên nhớ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-ha-kieu-hung/2339490/chuong-624.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.