Khoảng cách lúc đầu ba ngàn dặm dần dần rút ngắn còn hai dặm, dưới ánh trăng, ánh mắt của Dương Nguyên Khánh lạnh lùng. Hiện ra sát khí, hắn đã thấy rồi. Ở phía xa có một đường màu đen đang di chuyển rất nhanh.
Dương Nguyên Khánh chậm rãi rút chiến đao ra, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua ánh trăng khuyết sáng ngời, đôi mắt nheo lại, chiến đấu dưới ánh trăng, đây là phương thức chiến đấu hắn thích nhất, nhưng Đậu Kiến Đức có thể không thích nó. Khóe miệng của hắn lộ ra một nụ cười tàn khốc, chiến đao dưới ánh trăng vẽ một đường cong, chém thẳng về phía trước.
-Giết!
Kèn phát lệnh nổi lên, tiếng kèn trầm thấp vang vọng qua vùng hoang dã, ba mươi ngàn kỵ binh đã phát động, tiếng reo hò phát ra rung trời lở đất, trút ra thứ dũng khí nén chặt đã lâu.
Vạn mã lao nhanh, ùn ùn kéo đến, như rít gào của biển khi dấy lên sóng lớn, tiếng vó ngựa nặng trĩu giống như trên đất bằng vang lên tiếng sấm, khiến mặt đất run rẩy, gào thét hướng về phía đội quân Đậu Kiến Đức mà đi.
Đội quân của Đậu Kiến Đức phát hiện phục binh khi tiếng kèn vang lên, hàng ngũ lập tức đại loạn, họ bây giờ đang hành quân, kéo dài hơn bốn năm dặm, phải nhanh chóng dàn trận hình tác chiến cũng không dễ dàng. Đậu Kiến Đức thất kinh đầu như nổ tung, gã chợt nhớ tới một thông tin mình lãng quên, kỵ binh Dương Nguyên Khánh đang lúc ban đêm đã đánh tan Lý Thúc Lương, nói cách khác, đội quân Dương Nguyên Khánh giỏi đánh trận ban
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-ha-kieu-hung/2339538/chuong-601.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.