Lại nói, sau khi thương thế đã tạm bình phục, quần tăng lại phát hiện ai nấy đều bị trúng độc. Chất độc tuy không dữ dội nhưng mỗi khi vận công, tất cả đều thấy tâm can đau nhói, chân tay lại uể oải, thân thể mỏi mệt, chân khí bế tắc. Chất độc này tuy không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày, nhưng khiến quân tăng không thể chiến đấu. Đúng là “Phúc bất trùng lai, hoạ vô đơn chí” a. Quần tăng đành tiếp tục nán lại hang động tìm cách trục độc, vì với tình trạng thế này mà ra ngoài, nếu lỡ gặp phải cường địch thì sẽ lâm đại nạn.
Thời gian thấm thoát trôi qua …
Quần tăng chẳng nhớ bọn họ đã lưu lại trong hang động bao lâu rồi, nhưng đến giờ chất độc vẫn không thể giải trừ được. Không còn cách nào khác, mọi người đành liều dắt dìu nhau ra ngoài, tìm đường trở về Thiếu Lâm Tự.
Ra đến bên ngoài, quần tăng mới chợt nhận ra cả bọn hiện đang ở một nơi núi non hiểm trở, đồi núi chập chùng, không thể nào phân biệt đường lối. Lúc trước, vì bị truy đuổi gắt gao nên cả bọn vừa đánh vừa lui, chẳng kịp phân biệt đường lối. Nay chẳng biết đang ở chốn nào, cả bọn đành phải lần mò tìm cách rời khỏi nơi này.
Khi bóng đêm buông xuống, quần tăng đến một sơn cốc nhỏ, có thể gọi là tử cốc vì dưới chân toàn là cát đá, chẳng có một loại cây cỏ nào sống được. Đặc biệt, âm khí lan tràn khiến ai nấy đều lạnh người.
Giữa sơn cốc có một ngôi thần miếu xây bằng đá,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-ha-truyen-ky/1152074/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.