“Chủ tử, Tứ a ca và Thập Tam a ca đã xuất cung,” Phúc Đa do dự nhìn chủ tử nhà mình an tĩnh đứng trước án thư luyện tập thư pháp, trong lúc nhất thời cũng không biết chủ tử nhà mình nghĩ gì, hai năm qua Tứ a ca và Thập Tam a ca quan hệ rất tốt, chẳng lẽ chủ tử không nghĩ rằng sẽ có một ngày Thập Tam a ca thay thế địa vị của mình sao?
Dận Hữu cũng không ngẩng đầu lên, cổ tay vừa động, một chữ Phúc thật to xuất hiện trên giấy, y buông bút lông, tinh tế ngẫm nghĩ chữ này, cảm thấy có thể hợp mắt, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Phúc Đa, “Đi rửa bút cho gia.”
“Dạ,” Phúc Đa thấy chủ tử nhà mình vẻ mặt này, biết lời mình vừa nói đã vượt bổn phận làm nô tài, cũng không dám nhiều lời nữa, nhận bút lông an tĩnh lui ra ngoài.
Đợi Phúc Đa lui ra, Dận Hữu để những nô tài hầu hạ trong phòng cũng lui xuống. Đối với vị Thập Tam gia trong lịch sử này, y cũng có hảo cảm, ít nhất so với Tam a ca hảo cảm còn nhiều hơn, người này là người ngươi đối tốt với hắn thật lòng, hắn cũng sẽ đối với ngươi thập phần chân thật, hơn nữa hắn là huynh đệ Ung Chính đế tín nhiệm nhất.
Trải qua cửu long tranh đoạt, hắn là đệ đệ duy nhất mà Ung Chính tín nhiệm, trừ trung thành của hắn đối với Ung Chính ra, tự thân hắn còn có bản lãnh, nếu không cho dù hắn có trung thành, Ung Chính cũng sẽ không trọng dụng một kẻ ngu muội .
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-huu/1241479/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.