Ở Tu La yêu cung..
có thể đây là một hoa viên, Cây cối, bao loài hoa, vẫn nở, không một bóng người ở đây, trên phía bầu trời cao kia cũng chỉ thấy một mặt trăng đỏ rực như máu,...
Một tiếng đàn quen thuộc cất lên, biết bao nhiêu nổi sầu, buồn bã, cô đơn ở một nơi không phân biệt được ngày hay đêm này..
Tiếng đàn du dương trầm bổng, dịu dàng êm tai,..
nhưng có mấy ai nghe thấy được...
Bên kia, một dáng người tuyệt sắc quen thuộc, đang ngồi trước một cây đàn hai bàn tay như đang nhảy múa trên từng dây đàn, vẫn là Bạch y không dính bụi trần, Ánh mắt sâu thẳm như thẩm vực sâu, Mái tóc xoã đen dài, khuôn mặt trông lạnh lùng...
Bổng từ đâu có một người chạy đến đó là Viêm Hy...!thấy người này quỳ xuống bẩm báo..
- Quân Tu La ngục bị ai đó phá nát rồi..
Quân dừng đôi bàn tay lại để trên đàn khuôn mặt lạnh lùng không hề thấy đổi..
- Tu La ngục nơi các ngươi canh giữ mà dễ dàng bị phá vỡ vậy sao..
- Quân nghe đám thuộc hạ kia bẩm báo tên đó rất mạnh có thể là đến Nguyên Sư và thậm chí là Toàn Linh Sư..
- Chả lẽ bốn người Nguyên sư các ngươi không cản nổi một toàn linh sư..( Cười khinh)..
- Thuộc hạ...
- Cút ra ngoài...!đừng làm phiền bổn vương..
Tu La ngục là các ngươi canh giữ nên đừng tìm bổn vương..
- Thuộc hạ...!cáo lui..
Viêm Hy đi ra ngoài, cho dù bốn người này hợp sức lại cũng chỉ là trò mèo cào với một Toàn Linh Sư thôi, nên Viêm Hy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-huyet-ly-tich/144464/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.