Màn đêm đã buông xuống.
Sau mấy hồi xướng tuồng cửa thành cũng đóng lại, đoàn người tiến vào.
Bọn họ đổi xe ngựa của Ký Châu thành nhuyễn kiệu, ngựa lùn đổi thành ngựa cao.
Cái này khiến những người đã bôn ba gần nửa tháng cũng đi được nhẹ nhàng hơn một chút.
Bản thân Chu Thông Lệnh cùng chúng tướng mở đường, Thường tướng quân dưới trướng Thạch Mãnh thì lạnh mặt đi theo sát phía sau.
Trên nhuyễn kiệu trải mấy tấm thảm nhung màu nâu, người nâng kiệu ổn định, vai ngực thẳng tắp, động tác lung lay đều nhịp như ru ngủ.
Từ cửa thành đến giữa thành tổng cộng Trường Đình đã trải qua ba lần nên nàng đoán được thời gian.
Trong lúc ấy nàng tranh thủ kéo một cái thảm tới rồi dựa vào vách kiệu mà ngủ.
Qua tầm hai canh giờ nhuyễn kiệu vững vàng hạ xuống đất, Trường Đình căn đúng giờ mở mắt ra, hoàn toàn tỉnh táo.
Nàng xốc màn xe lên nhìn chỉ thấy Chu Thông Lệnh đã bố trí để bọn họ ở dịch quán nhưng không phải nơi cha nàng chọn ở lúc trước.
Trường Đình không kịp nghĩ nhiều thì Bạch Xuân đã tới đỡ nàng xuống kiệu.
“… Thật thiệt thòi cho ngài phải ở lại chỗ xập xệ thế này.
Tin ngài sắp tới U Châu đã tới từ sớm nhưng chuyện của Lục công chưa tra xong nên Tần tương cứ thúc giục mãi.
Thông Lệnh thật sự lo đến to đầu, thiếp thân ở đây 5,6 ngày lo sửa soạn trong ngoài.
Dù vậy chúng thần vẫn cảm thấy có lỗi với ngài…” Lời này là do Khương thị ở phía trước đỡ Chân Định đại trưởng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-kieu-dong-vo-uyen/1859937/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.