Đột nhiên từ nụ cười rạng rỡ tuyệt sắc của nàng ấy nhìn thấy một tia đau khổ.
Đúng vậy, sắc đẹp trời sinh luôn là con d.a.o hai lưỡi.
Đợi xe ngựa đi đến cổng thành, nàng ấy muốn xuống xe.
"Nhuận Nguyệt, ngươi thật ít nói. Bây giờ phải tạm biệt nhau rồi, ngươi có gì muốn nói với ta không?"
Ta cúi đầu suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên: "Chúng ta đều là nữ nhân, ta cũng không giống như ngươi, có một cái miệng khéo nói…"
Nàng ấy nheo mắt nhìn ta cười: "Cho nên những lời Nhuận Nguyệt nói đều là lời thật lòng."
"Chúng ta đều là nữ nhân…" Ta dừng lại một chút.
Nàng ấy dần dần ngừng cười, nghiêm túc nhìn ta.
Ta cố gắng diễn đạt rõ ràng ý của mình.
"Chúng ta đều là nữ nhân, ta hy vọng ngươi xinh đẹp, khỏe mạnh, tự do, an lạc, cả đời này muốn gì được nấy, làm gì cũng không phải lo lắng."
Trong mắt Tĩnh Công Chúa dần dần nhuốm lên ý cười chân thành nhất.
Nàng ấy nghiêng người nhẹ nhàng ôm ta.
"Chúng ta đều là nữ nhân. Ta cũng hy vọng Nhuận Nguyệt, lần này đi sẽ tung cánh bay cao, cả đời này tự do tự tại."
20
Trải qua một chặng đường dài, ta và Ôn Nhi bình an đến nước Tần.
Ôn Nhi còn nhỏ, trên đường bị ốm một lần, may mà có Trương Lỗ, chính là Trương Thái Y nước Ngụy ngày xưa đi cùng.
Thật ra ông ấy và ta cũng ở trong hoàn cảnh tương tự, đều là những người tài giỏi bị đào thải.
Phía trước đã nói, thời đại này nguồn lực y tế vô cùng khan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-kieu-lo-that-thuy/1417925/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.