Chương 169
Tam Thiên Sơn này quả thật nguy hiểm khó lường, chỉ cách thôn Phi Vân chưa đến ngàn dặm đã gặp phải cảnh tượng khủng khiếp như vậy, có lẽ là một con thú hung dữ không thể tưởng tượng nổi.
Tiến về trước được mấy chục dặm thì thấy dấu tích của núi lở, có rất nhiều tảng đá nằm rải rác trên ngọn núi với khối lượng từ hàng chục nghìn đến hàng trăm nghìn cân.
Khu vực này cũng vô cùng rùng rợn, mặt đất cháy đen, hoang tàn tạo nên sự tương phản rõ rệt với núi rừng rậm rạp.
Ở đó tràn đầy sức sống và cây cỏ phong phú, nhưng ở đây lại tĩnh mịch và nặng nề, mọi thứ đều vắng vẻ, trông hoang vu và đáng sợ.
Lâm Diệp nhớ đã thoáng thấy móng vuốt khổng lồ màu vàng Thủ Thiên xuất hiện ở trong một khu vực, nhưng không thể nào phán đoán được cuối cùng móng vuốt khổng lồ kia từ đâu ra.
Sau khi đến đây, hông dưới Lân Mã bắt đầu rục rịch, bốn chân run cầm cập như thể sắp gục xuống đất.
Trong lòng Lâm Diệp vô cùng sợ hãi, toàn thân sởn gai óc, hắn không dám chần chừ nán lại nên đã chọn một con đường quanh co rồi cẩn thận vòng qua khu vực này.
Chỉ sau khi chạy được mấy chục dặm thì cảm giác run sợ trong lòng Lâm Diệp mới biến mất và hông dưới của Lân Mã cũng trở về trạng thái yên lặng và dễ bảo như trước đó.
“Thật kỳ lạ!”
Lâm Diệp lặng im suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-kieu-ngao-the/478318/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.