Người đàn ông trả lời: “Ừ, cho nên đừng nghĩ chạy, nếu đã tỉnh, vậy đi nấu cơm cho lão tử, lão tử chính là tốn 100 đồng tiền mua cô.”
“Đại ca, tôi cho ngươi 200 đồng tiền, anh đưa tôi về nhà được không?” Chu Đình Đình khóc lóc nói.
Lúc này cô ta thật sự sợ, rõ ràng mới một buổi tối, sao lại xảy ra như vậy.
Đây không phải là điều cô ta muốn.
Hơn nữa sao Hoắc Đình Xuyên lại có thể nhẫn tâm như vậy, bán cô ta cho người khác.
Mà người đàn ông thấy cô ta khóc lóc, cũng hơi bực bội mà quát: “Muốn về nhà? Có thể.”
“Sinh đứa con trai cho tôi, lão tử sẽ thả cô đi, về phần tiền, lão tử không thiếu.”
“Hơn nữa, cô cũng đừng nghĩ chạy, toàn bộ trong thôn đều là người của tôi, làm tôi phát hiện cô không thành thật, cũng đừng trách tôi không khách sáo!”
“Hừ!”
Lúc này Hoắc Đình Xuyên còn không biết.
Chu Đình Đình đã hận cậu ấy.
Khi hai ngày sau không có kết quả, công an đã phán định Chu Đình Đình có thể bị người lừa bán.
Rốt cuộc ở một số địa phương lạc hậu, mất người là rất bình thường.
Người nhà họ Chu biết được kết quả này, người già trong nhà cũng thương tâm bệnh không dậy nổi.
Phải nói con người, không tìm đường c.h.ế.t sẽ không phải chết.
Người trong thôn sau khi biết tin tức này, đều trông chừng con gái của mình thật chặt.
Sợ sẽ giống con gái nhà họ Chu.
Mà khi Tần Sương rời đi, nói với Hoắc Đình Xuyên: “Hai ngày tôi không ở nhà này, cậu chăm sóc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-kim-ba-dao-xuyen-den-1970-va-mat-cuc-pham-ngay-tu-dau/2728094/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.