“Hừ, mẹ thấy khó tin, bây giờ mẹ chỉ mong có người đến rước hai đứa nó đi, mau chóng đi quấy rầy người khác, biết đâu tâm trạng mẹ tốt lên, mẹ còn có thể sống thêm vài năm nữa.”
Quả nhiên sinh con ra là để trả nợ, nửa đời trước vất vả nuôi nấng, nửa đời sau còn phải lo lắng cho chúng, không có ngày nào không lo lắng.
Bây giờ vất vả lắm mới tiễn được con trai cả đi, kết quả lại có thêm hai đứa con nợ, thật sự là nghĩ đến thôi đã đau đầu.
Mọi người ăn tối vui vẻ, Tần Sương lấy cho em chồng một bộ chăn ga gối đệm mới tinh mang đến phòng mới.
Hoắc Nam Hi lớn đến vậy, lần đầu tiên ở trong nhà đất, nhìn chỗ này chỗ kia, còn chỉ vào xà nhà trên nóc nhà hỏi: “Chị dâu, trên này sẽ không rơi đồ xuống chứ?”
“Không thể nói trước, trời mưa gió có thể rơi đất sét hoặc thứ gì đó, điều kiện như vậy, quen rồi sẽ ổn.”
“Chị dâu, vậy chị nói nếu ngủ há miệng, có khi nào ngủ say lại vô tình ăn cả miệng đất không?”
Tần Sương dừng tay trải chăn lại, quay đầu nhìn cô nói: “Dạo gần đây em có xem thứ gì không nên xem không, sao đầu óc lại hoang đường thế? Còn ăn đất nữa, sao em không nói là nửa đêm ngủ say có con nhện rơi vào miệng, vị thịt cũng không tệ?”
Hoắc Nam Hi sửng sốt: “...”
Cô ấy nhìn chị dâu với vẻ khó tin, ý là chị nói nghiêm túc đấy ư?
Chỉ cần nghĩ đến việc khi ngủ có con nhện bò vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-kim-ba-dao-xuyen-den-1970-va-mat-cuc-pham-ngay-tu-dau/2729268/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.