“Gia Gia!”
Việt Trạch kinh hãi lao đến thành cầu, chỉ thấy những mảng bọt nước to tướng bắn tung tóe trên mặt biển tối om bị sóng lớn cuộn trào nhấn chìm.
Bão ùa lên mặt biển, sóng nghiêng ngả.
Mà Nghê Gia của anh thì đã chẳng thấy tăm hơi.
Việt Trạch xoay người nhảy qua lan can cầu, vừa toan lao xuống đã bị mấy người đằng sau giữ lại, cuống quýt gào lên: “Anh Ba, bão sắp đến rồi, nhảy xuống sẽ chết”.
“Tránh ra!” Việt Trạch gồng mình thoát khỏi sự trói buộc của mọi người, nhún người nhảy khỏi cây cầu.
Những người còn lại choáng váng, trơ mắt nhìn Việt Trạch biến mất trong lớp sóng, ngay lập tức, một nửa ở lại yểm hộ, nửa kia đua nhau nhảy xuống.
Việt Trạch ra sức lặn xuống, nhanh chóng tìm thấy chiếc thuyền nhỏ đang nghiêng ngả nổi dần lên. Nhưng anh nhìn khắp nơi cũng không thấy bóng dáng Nghê Gia.
Anh hít một hơi, tìm kiếm chung quanh, lặn cả xuống chỗ nước sâu cũng không thấy cô đâu.
Lúc anh ngoi lên thì bão đã mạnh hơn, những người còn lại cũng không có thu hoạch gì.
Lòng Việt Trạch thắt lại, không mảy may nghĩ ngợi lại ngụp xuống, mọi người cũng rối rít lặn xuống theo.
Dòng hải lưu càng lúc càng xiết, có người bơi đến muốn kéo anh lên, nhưng anh không chịu, vẫn cố chấp tìm kiếm khắp nơi, anh không thể lên được. Nghê Gia của anh đã rơi xuống xó xỉnh nào của vùng biển này rồi, làm sao anh có thể lên bờ được?
Dưới mặt nước những tiếng ầm ĩ của gió mưa dường như đã rất xa xôi. Song cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-kim-dai-chien/494808/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.