Vì biết Đại Hổ không muốn rời thôn, Tô Liên Y bèn nhân lúc tiệm rượu ở huyện thành đã đóng cửa, gọi Tô Hạo về, bắt Tô Bạch ngủ lại trong tiệm để trông coi.
Trong sân nhà Tô Liên Y, đèn đuốc sáng trưng. Vẫn là chiếc bàn dưới gốc cây quen thuộc, bốn người ngồi quây quần: Tô Liên Y, Sơ Huỳnh, Đại Hổ và Tô Hạo.
Trên bàn đặt ba chiếc bát, bên trong rót đầy rượu, ánh sáng đèn dầu phản chiếu khiến bề mặt sóng sánh như ánh ngọc. Loại rượu ấy, chính là Thắng tửu.
Sơ Huỳnh chu môi, nũng nịu nói: “Liên Y, ta cũng muốn nếm thử một chút, chỉ một ngụm thôi, được không?”
“Không được.” Tô Liên Y lạnh giọng, kiên quyết: “Ngươi đang mang thai, rượu có cồn không tốt cho thai nhi. Đừng nài nữa, ta nhất quyết không để ngươi uống.”
Tại sao Tô Liên Y – một người đến từ hiện đại – lại uống rượu giỏi đến vậy? Lẽ nào tửu lượng của nàng đặc biệt cao? Dĩ nhiên là không. Muốn hiểu điều này, phải nói đến kỹ thuật nấu rượu thời xưa.
Rượu cổ truyền chủ yếu là rượu lên men, nồng độ tối đa khoảng mười lăm độ, mà loại đạt đến ngưỡng đó lại hiếm, phần lớn chỉ tầm mười độ. Rượu thường đục, nhưng hương vị thơm nồng, ngọt dịu, lại giàu dinh dưỡng hơn hẳn rượu chưng cất.
Còn những loại rượu hiện đại độ cồn lên đến năm mươi, sáu mươi độ kia thì đều là rượu chưng cất, khác biệt hoàn toàn. Rượu chưng cất dùng nguyên lý hơi nước gặp lạnh ngưng tụ để tách riêng cồn. Tuy có chút dư hương từ nguyên liệu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-kim-danh-y/2786971/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.