Lúc trước còn cao giọng gào khóc, làm như trời sập đến nơi, giờ mới thật sự sợ hãi, nước mắt như mưa, làm trôi hết lớp trang điểm kỹ lưỡng buổi sáng.
Tô Hạo đưa thư hưu lại cho Liên Y: “Liên Y, gần đây ca thân thể không tốt… chuyện này giao cho ngươi lo liệu. Ta đã quyết rồi.”
Hắn biết, muội muội của mình nhất định sẽ xử lý thỏa đáng.
Tô Liên Y gật đầu, nghiêm túc đáp: “Ca cứ yên tâm, ta sẽ mang hưu thư này đến nha môn cho quan phụ trách hộ tịch xử lý.”
Giang thị lúc này đã hoàn toàn sợ hãi, mặt cắt không còn giọt máu, toàn thân run rẩy, muốn đứng lên cũng không đứng nổi, chỉ có thể quỳ gối lết về phía trước: “Phu… phu quân, ta thật sự biết sai rồi, xin người tha cho ta lần này… ta không dám nữa, ta cầu xin người…”
Tô Hạo nhắm mắt lại, không nỡ nhìn người vợ kết tóc bao năm nay lâm vào thảm cảnh, nhưng lòng vẫn kiên quyết không thể mềm lòng: “Giang Ngọc Phân, ngươi còn nhớ ta từng nói gì không? Ngôi nhà này, ta luôn trân quý. Không trân quý, là ngươi.”
Giang thị quỳ bò đến gần, liên tục gật đầu: “Ta biết sai rồi, sau này nhất định sẽ trân trọng cái nhà này.”
Tô Hạo khẽ cười khổ: “Muộn rồi.” Giọng nói tuy yếu, nhưng từng chữ như chém đinh chặt sắt.
Tô Liên Y cụp mắt xuống. Đúng vậy, đã muộn rồi. Một khi một người đã bị tổn thương đến tận tâm can, thì không còn gì để cứu vãn nữa.
Tô Hạo cần nghỉ ngơi. Tô Liên Y hiểu rõ điều đó,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-kim-danh-y/2787000/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.