Vân Phi Tuân khẽ đẩy cửa bước vào, vốn định không quấy rầy hai người đang trò chuyện, nhưng vẫn khiến cả hai chú ý.
Tô Liên Y ngoảnh đầu lại, trên gương mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt quen thuộc: “Phi Tuân, chàng về rồi à?”
Vân Phi Tuân sững sờ trước dung mạo xinh đẹp này,còn đẹp hơn cả tiên nữ trên trời. Trong lòng hắn, Tô Liên Y chính là tiên tử giáng trần, cứu rỗi cuộc đời mình.
“Mẫu thân, mời người ngồi.” Tô Liên Y quay sang nhìn Vân Phi Tuân một cái, rồi không dừng lại lâu, mà đứng lên nói với Khấu thị.
Thái độ nàng đối với Khấu thị vô cùng cung kính và thân thiết, không còn sự lạnh lùng và thù địch như trước. Nàng còn tự tay đỡ Khấu thị ngồi xuống. Vân Trung Hiếu ngồi một bên thấy Tô Liên Y biết phân nặng nhẹ, lòng cũng không khỏi gật đầu tán thưởng.
Trong phòng chẳng có ai ngoài gia đình bốn người. Nhờ bàn tay pha trà khéo léo của Tô Liên Y, cả nhà cùng ngồi hàn huyên, trò chuyện rất lâu.
…
Hôm đó là đêm rằm, ánh trăng tròn treo cao.
Từ biệt nguyên soái và phu nhân, lại khéo léo từ chối đám nha hoàn đưa tiễn, Tô Liên Y và Vân Phi Tuân đi cùng nhau, tay xách lồng đèn, chậm rãi trở về x**n th** viện.
Vân Phi Tuân cầm đèn lồng, còn Tô Liên Y thì đón gió đầu hạ, thưởng thức cảnh đêm trong phủ. Cả hai đều im lặng như thể đang tận hưởng khoảnh khắc hiếm hoi chỉ thuộc về mình.
Vừa bước vào hành lang dài, Tô Liên Y bỗng cảm thấy bên cạnh một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-kim-danh-y/2911908/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.