Tuy Trình Huyền quen biết Nguyễn Kiều chưa lâu nhưng nhìn biểu cảm của cô thì thấy có gì đó không ổn. Trong lòng chấn động, anh ta không khỏi kinh ngạc nói: “Cô không định làm gì nhà họ Lận chứ?” Những người nhà họ Chu cũng ngẩng đầu nhìn cô, Nguyễn Kiều: “Có gì không được? Vừa đến tôi đã xem rồi, mấy phần mộ gần nhà họ Lận đều có người, điều này chứng minh rằng họ đã hại không ít nhà. Thiên sư ở Thiên Sư môn chúng tôi gặp phải tình huống này chắc chắn phải ra tay. Nhưng mà… thế này, anh Chu, làm phiền anh đến chỗ bảo vệ kéo dài thời gian một chút, nói gì cũng được, tôi sẽ nhanh chóng quay lại.” Những người nhà họ Chu nhìn nhau, chậm rãi gật đầu. Khi rời đi, chỉ còn lại bóng dáng nhỏ bé của Nguyễn Kiều giữa nghĩa trang rộng lớn. Chu Tiến Dược không nhịn được nhìn thêm vài lần, nhỏ giọng hỏi Trình Huyền: “Cô ấy vẫn luôn như vậy sao?” Trình Huyền: “Như thế nào?” Chu Tiến Dược nói: “Tốt bụng. Thực ra chuyện ở đây cô ấy hoàn toàn có thể coi như không thấy.” Trình Huyền nghe vậy thì cười: “Nếu không thì sao lại là đại sư chứ. Phẩm chất không thể thiếu của một đại sư chính là – trách nhiệm.” Nghe câu nói không nghiêm túc này khiến Chu Tiến Dược bật cười. Anh ta và Trình Huyền sóng vai nhau đi, chủ đề trò chuyện cũng nhiều hơn, cha mẹ Chu ở bên cạnh thấy hai người trò chuyện rất vui vẻ, bèn dựng tai lên nghe, đột nhiên hỏi: “Tiểu Huyền, cháu có bạn gái chưa?” Trình Huyền: “…” Sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-kim-gia-dua-vao-huyen-hoc-bao-hong/2702078/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.