🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nào ngờ, cô vẫn tiếp tục quay, thậm chí còn càng ngày càng tốt.

Có điều, Lộ Tuệ Tuệ với công việc thuận lợi và việc học thuận lợi, cũng có vấn đề nan giải.

Chính là em bé.

Cô vốn rất có kỳ vọng về em bé, nhưng vì công việc bận rộn, bản thân cũng chưa quá lớn tuổi, nên vẫn luôn không đặt chuyện này trong lòng.

Lộ Tuệ Tuệ rất hưởng thụ thế giới hai người với Bùi Chi Hành.

Đến một ngày, Dụ Hạ nói với cô rằng cô ấy có thai rồi.

Lộ Tuệ Tuệ ngẩn người một lúc, vô thức gửi lời chúc cho cô ấy.

Dụ Hạ cười: “Chỉ thế à?”

Lộ Tuệ Tuệ: “Cuối tuần em quay về thăm chị.”

Dụ Hạ khẽ cười: “Không phải ý này.”

Cô ấy nói: “Chị đang muốn hỏi em. Em và sếp Bùi không định có em bé sao?”

Lộ Tuệ Tuệ nhất thời ngẩn người, phản ứng lại: “À…”

Cô nhất thời bị hỏi, tựa vào sô pha nói: “Không biết.”

Dụ Hạ bật cười: “Không biết?”

“Ừm.” Lộ Tuệ Tuệ thành thật nói:

“Hai chúng em chưa từng nhắc đến chuyện này.”

“Dì Nghiêm và chú Lộ cũng không nhắc đến sao?”

Lộ Tuệ Tuệ: “Ừm.”

Nghiêm Tư Nhân và Lộ Cảnh Sơn đều rất tôn trọng suy nghĩ của giới trẻ, bọn họ biết giới trẻ bây giờ đều thích sống trong thế giới hai người, hơn nữa Lộ Tuệ Tuệ cũng chưa lớn tuổi, chưa đến độ tuổi sản phụ cao tuổi, nên không ai giục hỏi xem khi nào bọn họ định có con.

Nghiêm Tư Nhân thậm chí còn từng nói với Lộ Tuệ Tuệ, nếu cô không muốn có con cũng không sao, không cần suy nghĩ đến chuyện có người thừa kế gì đó, dù sao đến lúc đó bọn họ đều già rồi, hưởng thụ cuộc sống về già cho tốt là được, còn về tập đoàn Kinh Thịnh, rồi sẽ có người thừa kế thôi.

Không phải con của nhà họ Bùi, họ cũng đều có thể chấp nhận.

Nghiêm Tư Nhân sở dĩ nói như vậy với Lộ Tuệ Tuệ là vì sợ cô có áp lực, bà ấy biết nữ diễn viên hay nữ minh tinh sinh con sẽ làm lỡ dở sự nghiệp, vì thế đặc biệt nói như vậy để cô yên tâm.

Nhà họ Bùi bọn họ cưới cô về, là vì Bùi Chi Hành thích, nhà họ Bùi bọn họ có con dâu không phải để nối dõi dòng họ.

Nghe Lộ Tuệ Tuệ nói vậy, Dụ Hạ khẽ cười:

“Dì Nghiêm là vậy đó.”

Cô ấy nói: “Có điều chị nhớ trước đây em khá muốn có em bé mà đúng không?”

Lộ Tuệ Tuệ “Ừm” một tiếng, thừa nhận:

“Bây giờ cũng rất muốn có.”

Dụ Hạ nhướng mày:

“Vậy mau có đi.”

Cô ấy nói rất thoải mái:

“Sinh một bé đến làm bạn với nhà chị.”

Cô ấy muốn có một người bạn tốt ở cùng, cùng nói chuyện liên quan đến em bé.

Lộ Tuệ Tuệ dở khóc dở cười:

“Bây giờ em đang suy nghĩ chuyện này.”

Dụ Hạ: “Suy nghĩ cái gì nữa, bây giờ em đang học đại học, tốt nhất là sinh một bé.”

Thời gian thoải mái, điều kiện các phương diện khác cũng cho phép.

Cúp máy, Lộ Tuệ Tuệ nghiêm túc suy nghĩ đến đoạn nói chuyện với Dụ Hạ.

Thành thật mà nói, cô cảm thấy Dụ Hạ nói rất có lý.

Hơn nữa, cô cũng đến tuổi rồi.

Nếu còn không sinh, thêm hai năm nữa chính là sản phụ cao tuổi, sợ có nguy hiểm gì đó.

Cô thuộc kiểu muốn có em bé, vì thế sinh muộn không bằng sinh sớm.

Sau khi có suy nghĩ này, Lộ Tuệ Tuệ thương lượng với Hạ Lỵ đầu tiên.

Hạ Lỵ: “Có thể.”

Cô ấy nói: “Thực ra chị đã sớm muốn giục em với sếp Bùi rồi, bây giờ em đang đi học, công việc không nhiều, muốn sinh cũng tiện.”

Lộ Tuệ Tuệ: “...”

Tại sao ai cũng nói như vậy chứ.

Hạ Lỵ cười cười, thành thật nói: “Sau khi tốt nghiệp công việc của em chắc chắn sẽ nhiều hơn bây giờ một chút, đến lúc đó mang thai làm nghệ sĩ đu dây sẽ rất mệt. Hơn nữa lúc em bé vừa ra đời, em chắc chắn cũng sẽ không nỡ rời xa nó. Em hiểu đúng không?”

Lộ Tuệ Tuệ hiểu.

“Vậy đại ngôn trước kia của em…”

Rất nhiều hợp đồng đại ngôn lúc ký có không ít điều kiện kèm theo.

Đối với nghệ sĩ độc thân, rất nhiều điều kiện được đưa ra là không thể bị lộ chuyện yêu đương, nhưng Lộ Tuệ Tuệ không có vấn đề này, cụ thể của cô là gì cô cũng không biết.

Trước khi ký hợp đồng, luật sư do Bùi Chi Hành sắp xếp sẽ sàng lọc, vì thế Lộ Tuệ Tuệ không chú ý đọc.

Hạ Lỵ: “Chuyện này thì em không cần lo.”

Lộ Tuệ Tuệ: “Được.”

Có lời của Hạ Lỵ, Lộ Tuệ Tuệ yên tâm rồi.

-

Hôm đó, Bùi Chi Hành đi công tác về.

Vừa bước vào nhà, anh đã đối diện với ánh mắt sáng rực của Lộ Tuệ Tuệ. Bùi Chi Hành nhướng mày:

“Có chuyện cần nói với anh?”

Lộ Tuệ Tuệ gật đầu: “Đúng vậy.”

Cô cùng Bùi Chi Hành vào phòng vệ sinh rửa tay, bò trên cửa nói:

“Sếp Bùi.”

“Hửm?” Bùi Chi Hành rũ mắt nhìn cô:

“Nhớ anh rồi sao?”

Anh lay tay, kéo người vào lòng, cúi đầu hôn cô.

Lộ Tuệ Tuệ ôm cổ anh đáp lại.

Đôi vợ chồng nhỏ xa cách mấy ngày gặp lại, triền miên hôn rất lâu.

Bùi Chi Hành khẽ sờ môi cô, giọng nói trầm khàn hỏi:

“Muốn nói gì với anh?”

Lộ Tuệ Tuệ ôm lấy cổ anh, treo mình trên người anh, nhỏ giọng hỏi:

“Anh đã muốn có em bé chưa?”

Bùi Chi Hành nhất thời ngẩn người:

“Cái gì?”

Anh chưa phản ứng lại.

Lộ Tuệ Tuệ: “Em bé.”

Ánh mắt cô lấp lánh nhìn anh:

“Có muốn không?”

Bùi Chi Hành rũ mắt nhìn cô, hỏi:

“Ba mẹ giục em rồi?”

“...”

Lộ Tuệ Tuệ dở khóc dở cười, không ngờ điều đầu tiên Bùi Chi Hành nghĩ đến lại là cái này.

Cô lắc đầu: “Không phải.”

Cô nói: “Anh đã biết chuyện Dụ Hạ mang thai chưa?”

Bùi Chi Hành gật đầu:

“Quý Minh Tân nói với anh rồi.”

Sau khi biết Dụ Hạ mang thai, Quý Minh Tân lập tức gọi điện cho Bùi Chi Hành để khoe, anh ta sắp được làm ba rồi. Anh ta thậm chí còn chế giễu Bùi Chi Hành, cậu kết hôn sớm hơn tôi thì có tác dụng gì, tôi sắp được làm ba sớm hơn cậu rồi, sau này con cậu còn phải gọi con tôi là anh hoặc chị.

Bùi Chi Hành nghe mà tức giận, trực tiếp cúp điện thoại của anh ta.

Cúp thì cúp rồi.

Nhưng lúc quay về, Bùi Chi Hành vẫn chọn một món quà cho em bé mới được một tháng còn chưa ra đời của Quý Minh Tân.

Món quà đó, bây giờ đang ở trong hành lý của anh.

Lộ Tuệ Tuệ bật cười:

“Thật sao?”

Cô nghe Bùi Chi Hành phàn nàn xong, khẽ hừ nói:

“Sếp Quý đúng là giá đáng.”

Bùi Chi Hành gật đầu.

Rất quá đáng.

Anh cúi đầu nhìn Lộ Tuệ Tuệ:

“Vì Dụ Hạ mang thai rồi nên em mới áp lực?”

“Không phải.”

Lộ Tuệ Tuệ bất lực:

“Em thực ra đã định nói với anh từ lâu rồi, em muốn có em bé.”

Cô mím môi:

“Nhưng trước đây nghĩ rằng bản thân còn nhỏ, muộn chút cũng được.”

Cô nói: “Bây giờ em cảm thấy, đến tuổi rồi.”

Bùi Chi Hành cúi đầu, hôn cô thêm một cái.

“Em muốn có thì có, đừng vì đến tuổi nên mới muốn.”

Anh ôm cô vào lòng, dịu giọng nói:

“Muốn có thì chúng ta có.”

Lộ Tuệ Tuệ: “Anh có muốn không?”

Bùi Chi Hành rũ mắt: “Em nói xem.”

Lộ Tuệ Tuệ cố ý nói:

“Anh không nói thì làm sao em biết được.”

Bùi Chi Hành thở dài, nhéo mũi cô nói: “Muốn.”

Sao anh lại có thể không muốn một em bé đáng yêu như Lộ Tuệ Tuệ được chứ.

“Nhưng mang thai rất vất vả.”

Bùi Chi Hành nói:

“Nghĩ kỹ chưa?”

Lộ Tuệ Tuệ: “Nghĩ kỹ rồi, nếu có anh chăm sóc, vất vả chút em cũng có thể chấp nhận.”

Nghe lời cô nói, ánh mắt Bùi Chi Hành trầm xuống, yết hầu anh động đậy, nói:

“Được.”

Chuyện sinh em bé, cũng được quyết định như vậy.

Nghĩ đến chuyện có em bé, Bùi Chi Hành đã từ chối không ít hoạt động xã giao. Hoạt động xã giao thường không tránh khỏi bia rượu, để em bé được khoẻ mạnh, anh tạm thời không muốn dính đến rượu nữa.

Lộ Tuệ Tuệ vốn đã không có quá hứng thú về chuyện rượu bia này, vóc dáng của cô trước giờ luôn rất tốt, muốn có em bé cũng dễ.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.